Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Công Tước Bí Ẩn

» Tác Giả: Michelle Willingham
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 4 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Jonathan - một công tước vô cùng giàu có và tài năng nhưng giàu lòng trắc ẩn, không hứng thú với những phụ nữ yêu mình chỉ vì đống tài sản.
Victoria - một tiểu thư thông minh, sáng tạo, chăm chỉ, biết kiếm tiền dựa trên tài năng của bản thân và cô đã thành công trong việc tiên phong đồ nội y bằng những loại vải độc đáo, đầy quyến rũ. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh trong quá khứ khiến cô luôn sống khép kín, không mở lòng với bất kỳ chàng trai nào và chẳng bao giờ muốn bước chân ra khỏi ngôi nhà mình đang ở.
Sau một tai nạn do nhầm lẫn, Jonathan đã được Victoria cứu sống nhờ khả năng khâu vá khéo léo. Những rung động giữa hai người ngay lần đầu gặp gỡ trong tình huống đặc biệt này đã dệt nên nhiều chi tiết thú vị cùng những biến đổi tâm lý tinh tế từ dòng cảm xúc chân thực. Điều gì đang chờ họ ở phía trước khi xung quanh đầy rẫy những nguy hiểm rình rập? Và cả hai sẽ tự đấu tranh như thế nào với mâu thuẫn trong chính con người mình?
Phần mở đầu
JONATHAN NOTTWAY – Công tước đời thứ tư của Worthingstone – nhìn chằm chằm vào họng súng.

Anh nghĩ đúng ra mình nên sợ hãi hoặc thậm chí là cảm giác như sắp tận thế. Nhưng thay vào đó, số phận lại đang giễu cợt anh. Kẻ tấn công anh chẳng phải là một tên gϊếŧ người chuyên nghiệp hay một gã tá điền bất bình. Không hề, thật đen đủi làm sao khi “nó” chỉ là một cậu bé thậm chí còn chưa đủ tuổi cạo râu.

“Bỏ vũ khí xuống”, anh ra lệnh. “Cậu đâu muốn bắn ta.”

“Có, tôi muốn.” Nỗi thống khổ cùng sự kiên quyết hằn sâu trên gương mặt cậu bé. “Là lỗi của ông. Tất cả đều là lỗi của ông.”

Đôi tay cậu bắt đầu run run và Jonathan cố lùi về sau một bước. Chỉ cần mấy ngón tay kia siết chặt một chút, hoặc thậm chí, chỉ cần dịch một tẹo thì súng sẽ cướp cò.

“Vậy chính xác ta bị buộc tội gì?”, Jonathan dịu giọng như thể đang trò chuyện với một con thú bị thương. Anh liếc nhìn quanh, không có người giúp việc nào ở gần đó. Không có người giữ ngựa, cũng chẳng có người hầu. Tất cả là do sáng nay anh đã la hét ầm ĩ bảo họ cút hết đi để mặc anh một mình. Và bọn họ đã thực hiện chính xác điều được yêu cầu.

Nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng giảm, một vài bông tuyết to tướng xuất hiện từ giữa trời. Jonathan đã buộc ngựa lại đằng sau, gần dòng suối đóng băng, vậy là cả cơ hội chạy thoát cũng chẳng còn.

“Ông biết mình đã làm gì chứ”, cậu bé phun một bãi nước bọt. “Đốt nhà chúng tôi và gϊếŧ hại những người khác.”

Dù Jonathan biết rõ việc thu hồi đất ở vùng Cao nguyên này, cả chuyện những người chủ đất cưỡng ép người Scot(1) phải rời khỏi ngôi nhà của chính mình, nhưng anh cũng chẳng thể làm được gì. Lý do khiến anh có mặt ở Scotland đơn thuần chỉ là vấn đề tài chính. Một năm trước, anh đã giành được quyền quản lý khu đất này, và giờ anh đến đây để giám sát ngôi nhà đổ nát được xây trên đó.

(1) Viết tắt – Người Scotland.

Tới lúc này, anh đã hoàn toàn hiểu rõ tại sao người quản lý đất lại cứ muốn tự mình làm đến từng việc nhỏ nhặt nhất.

“ Ta không phải người đã đốt nhà của mọi người”, Jonathan nói. “Và ta cũng không gϊếŧ ai cả.”

“Người của ông đã làm chuyện đó”, cậu bé khăng khăng. Nó đưa khẩu súng lên chĩa thẳng vào ngực Jonathan. “Nếu ông chết, việc đốt nhà cũng sẽ chấm dứt.”

“Ta không chắc cậu nghĩ ta là ai”, anh nói với cậu bé, “nhưng ta cam đoan với cậu một điều, cậu đã nhắm lầm người rồi”.

“Ông là Bá tước Strathland”, cậu bé đáp, mắt rưng rưng lệ. “Và tại ông mà mẹ tôi bị thiêu chết.”

“Ta không phải là bá tước”, Jonathan nói. “Cậu đã lầm rồi. Ta chỉ đến để...”

Lời nói tắt nghẹn cùng với tiếng súng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ba ngày trước. VICTORIA ANDREWS quỳ dưới chân em gái, miệng ngậm đầy kim cúc. Nàng xem xét thật kỹ lưỡng để đảm bảo độ dìa chính xác của đường viền.

“Kết thúc được chưa ạ?” , Amelia phàn nàn. “Em như đã đứng đây hàng mấy năm trời.”

Victoria lấy một cây kim cúc nữa ra khỏi miệng, mặc kệ mấy lời than vãn cường điệu hóa của em gái. “Đợi chút đã. Chỉ vài mũi nữa thôi.”

Bộ lễ phục ban ngày này trước đây thuộc về Margaret, nhưng Victoria đã dùng ít vải để biến nó thành một chiếc váy hoàn toàn khác. Nàng khâu những miếng lụa xanh thanh nhã lên tấm vải muslin(1) trắng để nó trông giống như vải sọc. Thắt lưng là một điểm nhấn vừa giúp tôn lên những đường nét nữ tính của Amelia vừa theo đúng phong cách hiện hành nhất.

(1) Một loại vải mỏng.

“Chúng ta có nên hạ cổ áo thấp xuống chút nữa không?”, Amelia gợi ý. “Thế này có vẻ nghiêm trang quá.”

“Đây là lễ phục ban ngày, không phải dạ phục.” Đường viền nơi cổ cao đến tận cằm, tay áo dài theo phong cách Vandyke làm tôn lên vẻ nhã nhặn. Cuối cùng, Victoria đính vài bông hồng được làm từ một đôi găng tay bằng satin cũ lên phần eo.

Cô em gái Amelia đúng làm dáng trước gương, chỉnh lại những lọn tóc xoăn màu nâu cho ngay ngắn. “Toria, thật tuyệt. Em không ngờ trông nó lại đáng yêu đến thế.” Amelia mỉm cười hài lòng, vòng tay ôm lấy chị gái.

Victoria đắm mình trong cái ôm ấm áp. “Chúc mừng sinh nhật.”

“Em sẽ mặc nó khi đi với mẹ.” Amelia không ngừng xoay người thích thú. Em gái nàng quá phấn khích khi được rời khỏi Scotland để đến Luân Đôn, dù đó chỉ là một kỳ nghỉ ngắn đến thăm dì Charlotte nhân lễ Giáng sinh.

“Và có thể khi đến đó, em sẽ trở thành bạn tốt với chị hoặc em gái của một ngài bá tước đẹp trai nào đó… hay thậm chí là một ngài công tước cũng nên! Chàng sẽ trông thấy em từ xa… và lập tức rơi vào lưới tình.”

Giọng nói nhẹ dần, Victoria cố không bật cười khi chứng kiến màn kịch tự biên tự diễn của Amelia. “Em chỉ mới mười sáu thôi, còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu đấy.”

“Ôi, em biết điều đó mà!” Amelia nhún vai. “Nhưng chàng có thể mòm mỏi chờ đợi vài năm.” Gương mặt nàng sáng bừng lên vì ý nghĩ vừa lướt qua đầu. “Mà có thể chị cũng sẽ tìm được đức lang quân như ý.”

Thấy Victoria không trả lời, gương mặt cô bé hơi xị xuống. “Chị cũng sẽ đến Luân Đôn phải phông?” Với Amelia mà nói, ý tưởng ở nguyên trong nhà chẳng khác nào cạo hết tóc trên đầu… đó là điều không thể tưởng tượng nổi.

Thành thật mà nói thì Victoria lại hoàn toàn thích ở yên giữa bốn bức tường. Gần như cả đời họ đều sống ở Anh, nhưng năm năm trước, cả nhà chuyển đến miền Tây Cao nguyên này. Và Scotland đã trở thành ngôi nhà mới của nàng, dù mỗi khi nhìn ra cửa sổ, những ngọn núi trọc lại nhắc Victoria nhớ rằng mảnh đất này thật khắc nghiệt và cô lập biết bao. Từ xa, nàng có thể nhìn thấy đỉnh Ben Nevis phủ đầy tuyết vươn cao hơn hẳn những ngọn đồi xung quanh như một người đàn ông nhân từ bao bọc đàn cháu nhỏ.

“Chị không thể đi với em”, nàng nói với Amelia. “Nhưng giúp chị chuyển lời hỏi thăm đến dì Charlotte, được chứ?”

“Toria(2).” Amelia ôm chặt nàng, không giấu được vẻ lo lắng. “Chị không thể cứ ở mãi trong nhà như thế này được. Chẳng hay ho chút nào cả.”

(2) Tên gọi thân mật của Victoria.

“Không cần lo cho chị đâu.” Nàng vuốt vuốt nếp nhăn vô hình trên áo Amelia. “Bà Larson và anh MacKinloch sẽ ở cùng chị khi mọi người đi vắng.”

Amelia bước lui về sau và nhìn kỹ chị gái, nét mặt cô bé hiện rõ vẻ lo âu. “Chẳng lẽ chị không muốn… tìm một tấm chồng sao?”, giọng nàng dịu lại. “Hay có những đứa con chẳng hạn?”

Victoria không nói gì, những giọt nước mắt nóng hổi dâng trào lên khóe mi, đôi mắt nàng dán chặt xuống sàn nhà. Tất nhiên là nàng muốn chứ. Nàng muốn có một cuộc sống bình thường, nàng muốn điều đó hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Nhưng sau nhiều năm sống trong sợ hãi, chuyện đó đã như một giấc mơ chẳng thể nào có được.

“Chị chưa từng rời khỏi ngôi nhà này,” Amelia tiếp tục, “và em không biết chị sợ cái gì”.

“Chị không thể giải thích. Nhưng chuyện đó là không thể.” Mỗi khi tiến đến gần cửa, lòng nàng lại quặn thắt. Victoria không thể ngừng run rẩy, không khí như tắc nghẹn trong phổi khiến nàng không sao thở nổi.

“Ước gì chị có thể đi”, Victoria thì thầm. “Nhưng tốt hơn hết là mọi người cứ đi mà không cần có chị.” Nàng chẳng thể nào ngăn nổi những phản ứng tâm lý của bản thân dù đã cố gắng bước ra vườn không biết bao nhiêu lần.

Nằm trên một sườn đồi nhỏ nhìn ra cánh đồng hoa kim tước và thạch nam, ngôi nhà trăm tuổi làm bằng đá với những căn phòng ấm cúng có sàn lát bằng gỗ sồi bóng loáng kêu cọt kẹt. Từ nhà có một con đường vòng dẫn xuống dãy lều dựng tạm của mấy người tị nạn bản địa. Cả tá đàn ông và phụ nữ đã bị đuổi khỏi nhà mình vài tuần trước, và mẹ nàng đã cho phép họ ở tạm trên đất của gia đình. Victoria thường quan sát và tự hỏi những người này sống như thế nào và liệu rằng họ có ổn cả không dù nàng chưa một lần nói chuyện. Tuy nàng yêu căn nhà của mình, nhưng nó cũng hệt như một nhà tù.

Bởi vì nàng đã không hề ra khỏi nhà suốt năm năm nay.

Victoria giúp em gái cởϊ áσ váy và Amelia lại nài nỉ. “Chị nới lỏng một chút thôi, được không? Ngứa quá.”

Chiếc áo nịt ngực của em gái cô hơi chật còn áσ ɭóŧ được làm bằng bông thô, rõ ràng không thể mang đến cảm giác thoải mái cho làn da. Victoria nới lỏng sợi dây buộc trong khi xem xét lại cấu trúc thiết kế của cái áo. Đó là một chiếc áo nịt ngực đúng nghĩa, không thêu, làm từ phiến sừng cá voi, vải thô hồ và khung độn bằng thép.

🎲 Có Thể Bạn Thích?