Bao tử nàng thắt lại vì tuyệt vọng và sợ hãi. Nàng thông cảm với sự giận dữ của những người tá điền, nhưng sống giữa kẻ sát nhân và phóng hỏa … Amelia nói đúng. Bây giờ ở lại đây thì không an toàn chút nào. Chính lúc này đây, hơn bao giờ hết, nàng ước chi lúc đó mình đã có đủ can đảm để đi cùng mọi người đến Luân Đôn.
MacKinloch đi vào bếp và Victoria nhận ra rằng bà Larson đã vắng mặt gần một tiếng rồi. Theo chân anh hầu, nàng thấy bà quản gia đang chuẩn bị một mâm thức ăn.
“Tôi cứ tưởng bà chuẩn bị nước nóng”, Victoria cố giữ giọng nói bình tĩnh, tự hỏi chuyện gì lại khiến bà quản gia ở trong bếp lâu đến vậy.
“Đầu tiên tôi lấy than nóng đi vòng quanh nhà ba lần để xua đuổi tà ma. Tôi đã làm hết sức để xua thần Chết đi chỗ khác. Việc anh ta sống nổi hay không phụ thuộc vào vị bác sĩ giỏi ấy.” Bà Larson xếp lại khăn ăn đặt vào trong khay rồi múc súp nóng cho vào tô.
“Bà để tôi một mình với anh ta trong khi … ”
Nàng định nói mê muội trong cái trò mê tín ngớ ngẩn của mình. Nhưng dù sao đi nữa, với bà Larson thì đó cũng là sự thật. Bà quản gia người Scotland đã được dạy nên tin vào những điều như thế. Và chẳng điều gì có thể thay đổi được chuyện đó.
“ … trong khi bà nấu bữa tối cho anh ta sao? ”, Victoria nói lái đi.
Bà Larson hơi xấu hổ. “Thưa tiểu thư Andrews, không phải bây giờ anh ta cần ăn chút gì sao?”
“Sẽ không cần nếu như anh ta chết rồi ”, giọng nói nàng chứa đựng sự thất vọng trong khi hai tay đặt lên bàn bếp. “Tôi đã rất cần bà. Tôi không biết gì về chuyện khâu miệng vết thương.”
Gương mặt của bà quản gia hơi thất thần. “Tôi xin lỗi, tiểu thư Andrews, nhưng tôi có bệnh sợ máu.”
Victoria nhìn bà nghi hoặc. “Và bà nghĩ rằng để tôi lại một mình với một người đàn ông xa lạ là chuyện thích hợp sao?”
Người phụ nữ già nghếch cằm cố chấp. “Chẳng lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi đem bữa ăn nhẹ lên và dòm ngó xung quanh sao. Không phải là bà Lanfordshire thường quở trách người hầu về tội chọc mạch sao? Tôi chỉ là người giúp việc, không phải y tá.”
Victoria nắm chặt tay. “Tôi cũng đâu phải y tá. Nhưng tôi đang làm hết sức trong khả năng có thể. ”
“Tôi xin lỗi, tiểu thư Andrews. Thành thật xin lỗi.” Bà Larson đỏ mặt chìa khay thức ăn ra. “Anh ta … khỏe chưa, có thể ăn chút gì chứ? ”
“Nếu sống thêm được mấy tiếng nữa, chắc là anh ta sẽ thấy đói đấy.”
Bà quản gia có vẻ hối lỗi. “Tôi sẽ cầu nguyện cho anh ta, tôi thề. Và … nếu cô muốn tôi chăm sóc cho anh ta, tôi sẽ cố không bị ốm.” Bà mang cái khay vào phòng khách, đặt nó xuống, khi trông thấy người bệnh, mặt bà trở nên trắng nhợt như sáp. Không nói được lời nào, bà lánh tới tận bên kia phòng và tháo tấm gương treo duy nhất xuống.
Thấy Victoria tò mò nhìn sang, bà Larson giải thích, “ Nếu một tấm gương bị rơi xuống, nghĩa là Thần Chết đang đến gần. Tốt nhất chúng ta nên cẩn thận một chút. ”
Rõ ràng là bà quản gia và mấy trò mê tín dị đoan của bà ta chẳng có chút công dụng gì. “Bà làm ơn đi gọi anh MacKinloch giúp tôi ”, Victoria yêu cầu. “Với lại, anh ta cũng cần ít quần áo mới. Bà vui lòng đem mấy bộ quần áo của cha tôi đến đây được chứ? Tôi sẽ sửa lại cho phù hợp.”
Nhưng tin tức đó chẳng giúp ích gì cho cô vào lúc này. Khi bà quản gia bỏ đi và để cửa khép hờ, Victoria mang xúp đến chỗ ngài Smith. Gương mặt anh trông vẫn còn nhợt nhạt nhưng ít nhất đã không còn chảy máu nữa.
Nhớ lại khoảnh khắc phải khâu miệng vết thương, dạ dày nàng lại quặn thắt. Trong đời mình, chưa bao giờ Victoria gặp phải chuyện gì kinh khủng đến thế. Nhưng giờ anh ta đang thanh thản nghỉ ngơi, và quan trọng nhất là anh ta vẫn còn sống. Vấn đề bây giờ là nàng nên làm gì với anh ta đây?
…
Mùi gà nướng giúp tri giác Jonathan dần hồi phục. Anh có cảm giác như dạ dày mình đã bị những con dao bào cắt nạo bên trong và cơn đói thì lại đang gầm gào lên tiếng. Giờ thì anh sẵn sàng bỏ cả khoản tiền kếch xù cốt chỉ để có được một miếng thịt bò. Hoặc bánh mì cuộn phủ bơ. Anh cố mở mắt nhưng hai mi nặng như đeo chì.
Một cái muỗng chạm vào miệng anh dỗ dành. Nước canh ấm áp trượt qua đầu lưỡi càng khơi dậy cơn đói trong anh. Anh uống cạn tới muỗng xúp cuối cùng. “Ta nghĩ mình sẽ lấy người phụ nữ nấu món xúp này bất kể người đó là ai.”
“Vậy thì đó là một người hầu sáu mươi hai tuổi và bà ta góa chồng.”
Jonathan cố mở mắt và trông thấy Victoria đang ngồi cạnh bên mình. Trong khay vẫn còn thức ăn, anh không biết mình phải làm sao để ăn hết phần còn lại.
Nàng xẻ một miếng bánh mì nướng, phết mứt dâu rồi đưa lên miệng anh. Anh nắm lấy tay nàng kéo về trước. Mứt thật ngọt nhưng anh thấy mình thích thú với bàn tay của nàng hơn. Lòng bàn tay mềm mại nhưng những ngón tay lại thô và chai sần.
“Cô là một thành viên của gia đình này, hay chỉ là người hầu?”, anh hỏi.
Victoria rụt tay. “Tôi không phải là người hầu. Tay tôi bị thế là vì tôi hay may vá. Tôi thích làm những việc có ích. ”
Jonathan nhìn nàng, đáng giá bộ váy xanh mềm mại cùng mái tóc mật ong. Victoria không đeo trang sức, nhưng ở nàng toát ra một vẻ đẹp tự nhiên. Đôi mắt xám dù đang nhìn anh ngờ vực nhưng vẫn không làm giảm đi nét quyến rũ mê người của gương mặt. Gò má hởi ửng hồng vì bối rối khi nàng cắn nhẹ bờ môi. Anh tưởng tượng thấy mình đang tiến gần đến bờ môi đỏ, khơi gợi sự nhạy cảm kiêu hãnh của nàng khiến nàng vứt bỏ hoàn toàn lý trí và đáp trả lại nụ hôn của mình.
Vẻ ngây thơ của nàng quấn lấy Jonathan và anh không thể hiểu nổi tại sao chỉ có thế mà anh đã dễ dàng bị quyến rũ đến vậy. Có lẽ vì nàng không biết địa vị của anh. Với nàng, anh chỉ là một người đàn ông bình thường.
Ý nghĩ đó mê hoặc anh theo nhiều hướng. Với nàng, anh có thể là bất kỳ ai. Và Victoria sẽ không bao giờ biết được sự khác biệt.
“ Tôi nên đi thôi ”, nàng thì thầm, “ tôi nghĩ anh có thể tự mình dùng hết bữa”.
Có thể, nhưng anh không muốn ở một mình. Bởi vì ở một mình khiến Jonathan cảm nhận cơn đau rõ rệt hơn. “Ở lại với ta.”
Nàng đưa cho anh miếng bánh mì nướng cuối cùng. “Không nên đâu.”
“Có thể là không.” Anh thở dài nhắm mắt lại. “Cứ để ta nằm yên ở đây đợi chết, chẳng phải sao?” Không nghe nàng trả lời, anh mạo hiểm hé mắt. Một nụ cười nhẹ thoáng trên môi tiểu thư Andrews.
Anh hất đầu chỉ một quyển sách nằm trên bàn. “Sao cô không đọc cho ta nghe? Cái gì đó tẻ nhạt khiến ta dễ ngủ một chút.”
Nàng cầm sách lên mặt đỏ bừng. “Không, anh sẽ không thích quyển này đâu. Đây là cuốn Thói quen sinh sản của động vật.”
“Ta có thể đảm bảo với cô là ta rất quan tâm đến vấn đề sinh sản. ”
Nàng trợn tròn mắt và ngồi sang một bên. “Có lẽ tôi nên đọc Kinh Thánh cho anh nghe thì hơn. Biết đâu anh sẽ học được điều gì đó.”
“Nguyện người hôn tôi bằng cái hôn của miệng người. Vì ái tình chàng ngon hơn rượu ”, anh nói.
Victoria đứng lên, bước đến chỗ đặt Kinh Thánh và lấy ra một quyển. “Tôi sẽ không đọc Nhã ca đâu. ”
“Còn Samson và Delilah thì sao? ”
Nàng mở phần đầu cuốn Kinh Thánh còn anh thì nằm nghiêng một bên. Một lọn tóc nhỏ rơi ra khỏi búi tóc và trượt xuống má nàng. Anh nhận ra rằng dù mình bị bắn thì có một hộ lý như Andrews cũng không phải là điều tồi tệ.
“ Adam và Eva thì sao? ”, anh đề nghị.
Victoria lắc đầu. “ Anh muốn tôi đọc cái gì đó tẻ nhạt mà. Tôi nghĩ tôi có thứ phù hợp với yêu cầu đó. ” Mắt nàng ánh lên tia ương ngạnh. “ Rồi Enoch sinh ra Irad, Irad sinh ra Mehujael, Mehujael sinh ra Methusael, và Methusael sinh ra Lamech. ”
Rồi nàng tiếp tục đọc hết những cái tên trong cuốn Sáng Thế, Jonathan vội cắt ngang, “Mọi người trong gia đình cô đâu? ”
Nàng bỏ qua câu hỏi đó, tiếp tục đọc, “ Lamech cưới hai người vợ: một người tên là Adah, còn người kia tên là Zillah ”.