“Tôi không có thói quen chạm vào người lạ”, nàng cảnh giác cố trì hoãn chờ bác sĩ đến. Anh ta ở đâu rồi không biết? Cả bà Larson nữa? Không thể hiểu được sao bọn họ lại lâu thế.
Người đàn ông ngập ngừng như thể không muốn cho nàng biết tên mình. Đó là gương mặt của một người hoàn toàn mất lòng tin với thế giới này, như thể chỉ một cái tên đơn giản cũng có thể khiến nàng chiếm thế thượng phong. Nhưng rồi anh lên tiếng, “Cô có thể gọi ta là Jonathan.”
Ý tưởng gọi anh bằng tên hoàn toàn không phù hợp. Victoria cứ có cảm giác như người đàn ông này đang muốn che giấu thân phận. Có khi nào anh ta cũng thuộc bọn Strathlands không? Nàng thầm mong sự thật không phải thế. Chuyện cuối cùng nàng muốn làm là chứa chấp một kẻ thù.
Nàng nói nhanh, “Tôi không thể gọi anh bằng tên trống không thế được.”
“Ta nghĩ chúng ta có thể bỏ qua mấy trò xã giao. Thậm chí cô đã nhìn thấy ta khi không mặc quần ống túm rồi còn gì.”
“Tôi có thấy hết đâu.”
Lạy Chúa, có thật nàng vừa nói thế không?
Khóe miệng anh hơi nhếch nét cười dù đôi môi vẫn mím chặt vì đau đớn. “Có vẻ như chuyện này xúc phạm khái niệm trinh bạch của cô nhỉ.”
“Đúng thế còn gì.” Lúc này đây, nàng chỉ muốn chạy bổ lên lầu và vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng đó là chuyện không thể nào, chẳng phải sao? “Cảm phiền, tôi nghĩ mình muốn biết họ của ngài hơn.” Nàng muốn phân định khoảng cách giữa hai người, cần phải thế. Nàng phải khẳng định bản thân và nhất định phải khiến anh ta hiểu rõ. “Nếu không, tôi đành phải gọi ngài là ngài Smith vậy”, Victoria nói tiếp, “Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gọi ngài Jonathan.”
Ngay cả khi bị đe dọa đến thế anh vẫn không buồn cho nàng biết họ của mình. Thay vào đó, anh cong ngón tay, ra hiệu bảo nàng tiến lại gần. “Ta muốn cô sửa giúp miếng băng gạc.”
Victoria biết cách làm việc đó. Nhưng chút hy vọng nhỏ nhoi giữ nàng đứng chôn chân tại chỗ, nàng thầm cầu nguyện bác sĩ Fraser sẽ ngay lập tức xuất hiện và bước qua ngưỡng cửa kia.
Đôi mắt xanh lá của anh khóa chặt mắt nàng trong cuộc chiến thầm lặng. Rồi anh nghiến rang, “Không phiền chứ.”
Chẳng có chút khiêm nhường trong giọng nói cả, nhưng anh ta nói đúng. Có thể anh ta cần được khâu vài mũi để cầm máu.
Victoria rời khỏi bức tường, tiến một bước về phía anh. Rồi lại thêm một bước. Mỗi bước chân cứ như đeo chì, và nàng cũng không dám rời mắt khỏi anh. Nhìn anh phải chịu đựng thống khổ là một việc không nên, nhất là khi bản thân nàng có thể làm được gì đó.
Anh ta có thể không phải là người hoàn toàn lịch sự hay tao nhã như những người đàn ông thường được mô tả trong truyện. Ý chí mạnh mẽ và kiên quyết, anh ta là loại người biết cách đạt được cái mình muốn. Nhưng anh ta cũng là một người điển trai, nếu cạo lớp râu này đi. Có gì đó trong ánh mắt anh khiến tim nàng lỡ nhịp. Anh nhìn nàng như thể muốn chạm vào nàng theo cách hoàn toàn không được phép.
Mình không thích anh ta.
Phản ứng mạnh mẽ của Victoria khiến anh cảm thấy không thoải mái. Bên dưới chiếc váy, làn da nàng trở nên nhạy cảm hơn, đôi má bắt đầu ửng hồng. Dù có vẻ ngoài bảnh bao nhưng ngài Smith vẫn toát ra vẻ đe dọa mơ hồ. Anh ta đâu cần đặt ngón tay lên người nàng, chỉ nói thôi cũng được mà.
Nàng bước đến bên cạnh anh, nhận thấy anh đang lịm dần đi. Và rồi Victoria trông thấy vết máu đỏ lan rộng trên bề mặt tấm khăn trải giường.
…
Jonathan đang dần mất đi ý thức. Cơn đau âm ỉ ở đùi đã thu hút mọi cảm giác của anh. Hơi thở trở nên dồn dập trong khi anh đang cố chống chọi để bản thân không ngã quỵ.
“Ôi, Chúa ơi.” Tay Victoria chạm vào vầng trán mướt mồ hôi.
Dù ánh nhìn đã trở nên đờ đẫn vì đau, anh vẫn đưa mắt trấn an như cố bảo nàng không cần phải sợ, anh sẽ không gây hại gì cho nàng đâu. Nhưng giờ đây, sống sót có vẻ quan trọng hơn trò chuyện nhiều. Thế nên, anh nắm tay nàng, giữ chặt, như thể sự tiếp xúc này có thể giúp anh níu lấy sinh mệnh mình.
Khi Victoria lấy tay kia kéo tấm khăn trải giường ra, một cơn gió lạnh phả vào da thịt. Nàng hoảng hốt nhìn anh, cả cơ thể như tê liệt. Rồi đột ngột, nàng giật tay mình khỏi tay anh.
Anh không biết mình chảy máu nhiều thế nào nhưng anh biết miếng vải lanh nàng dùng ép chặt miệng vết thương không cầm máu nổi. Victoria vừa thở vừa thầm thì đọc danh xưng Chúa.
Cầu nguyện thì giúp được quái gì. Linh hồn anh đã bị tước đi mất rồi.
…
Đột nhiên nàng đứng bật dậy. Một biểu hiện kỳ lạ thoáng qua trên mặt và anh không thích biểu cảm đó chút nào.
“Cô định …”
“Đợi một chút.” Nàng đưa tay, nhìn quanh phòng tìm kiếm. “Tôi nghĩ tôi biết cách giúp anh.”
Lúc này máu vẫn tiếp tục chảy. Bức màn đen ý thức dần buông. Một tiếng chuông vang lên bên tai Jonathan.
Anh dần mất đi tri giác không biết trong bao lâu. Rồi một cái gì đó đâm thẳng vào vết thương. “Quỷ tha ma bắt! ”
“Đừng báng bổ thế chứ. Ráng một tí thôi, để tôi khâu vết thương lại đã. ”
“Ta có phải cái gối cắm kim đâu ”, anh phản đối. “Cô không thể may ta như thế được. ”
“Nếu tôi không làm thế thì anh sẽ mất máu tới chết đấy!”, nàng ngắt lời.
Vậy ra cún con giờ cũng biết cách phục thù qua da. Từng mũi, từng mũi, anh cố gắng chịu đựng từng mũi một. Bắt đầu từ một bên đùi, rồi rút ra ở phía bên kia miệng vết thương. Anh ngất đi một hồi, khi tỉnh lại, nàng đang ngồi phía bên kia căn phòng. Tấm khăn trải giường được kéo lên đắp ngang eo.
“Xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
Jonathan kéo tấm khăn trải giường ra, rồi tới lớp băng thấm bằng vải lanh. “Cô làm cái quái gì thế?”
Nàng liếc mắt nhìn anh. “Không cần cảm ơn.”
Vết thương của anh giờ đã khép miệng bằng những mũi khâu nhỏ. Và cô ta còn dùng chỉ hồng nữa chứ.
…
Trong suốt cuộc đời mình, chưa bao giờ Victoria từng nghĩ sẽ có ngày nàng cắm kim vào da thịt của một ai đó. Nàng rùng mình. Chẳng lời nào có thể diễn tả được cảm xúc của nàng lúc này. Không, ngài Smith không hề công khai đe dọa nàng. Nhưng đôi mắt xanh đang nhìn trừng trừng kia khiến cả người nàng như run lên. Nàng không hiểu tại sao mình luôn cảm nhận được từng chuyển động dù là nhỏ nhất của anh, hay thậm chí chỉ là một hơi thở nhẹ. Trước khi bất tỉnh, anh đã nắm chặt tay nàng, và nàng cũng cứ để mặc anh tìm kiếm niềm an ủi từ nàng. Với nàng, những tiếp xúc như thế thường là điều cấm kỵ.
Giờ đây, Victoria thấy run lên khi nghĩ về chuyện đó. Từ trước tới giờ chưa từng có người đàn ông nào chạm vào nàng, má nàng ửng hồng khi nhớ lại giây phút đó.
Nàng đã phải chạm vào đùi anh để khâu lại miệng vết thương. Cơ bắp săn chắc hoàn toàn khác hẳn với đùi nàng. Tệ hơn nữa là cảm giác đó lại đánh thức sự tò mò vốn ngủ sâu trong lòng nàng. Victoria nhận ra mình chỉ muốn đưa tay chạm vào phần cơ thể săn chắc và cảm nhận làn da anh. Tập trung vào miệng vết thương không làm giảm đi sự khó chịu cũng không thể giảm nỗi những cảm giác đang trỗi dậy trong lòng nàng. Nó đã đánh mạnh vào sâu thẳm trong tiềm thức.
Đúng lúc đó, cửa trước bật mở và Victoria vội vã tiến ra. MacKinloch đứng trước mặt nàng, tuyết bám đầy vai áo. Vẻ mặt anh ta thật ảm đạm và cũng thấy bóng dáng bác sĩ Fraser đâu cả. “ Anh ấy không đến. ”
“ Anh nói anh ấy không đến là sao? ”, Victoria hỏi lại. “ Người đàn ông này cần có bác sĩ. ”
“Anh ta không thể tới. Tối qua có một vụ cháy ở Strathland. Melford, tên quản lý của Strathland, đã đốt mấy căn nhà. Một vài tá điền cố cứu lấy tài sản của mình nên giờ bác sĩ Fraser có khoảng nữa tá bệnh nhân bị bỏng.”
“Vậy nhà của anh thế nào?”, Victoria dè dặt hỏi.
Anh hầu nhún vai, ánh mắt lạnh như băng. “Em gái tôi cũng bị bỏng. Nhưng không nghe thấy anh ấy nói nó bị gì khác.”
“Anh MacKinloch, bác sĩ phải đến”, nàng nhấn mạnh. “Tôi không thể một mình giải quyết chuyện này.”
Anh hầu cởi mũ, phủi phủi tuyết. “Giờ thì không thể đi đâu được nữa, đường đi ngập đầy tuyết. Cho dù anh ấy có muốn cũng không thể đến được nữa rồi.” Ánh mắt ảm đạm, MacKinloch nói thêm, “Tôi nhìn thấy một con ngựa và xác của một người đàn ông cách đây hơi xa, về phía Đồi Eiloch. Tôi đoán có thể anh ta là người hầu của người mà chúng ta tìm thấy.”