Cho đến giờ, mẹ nàng chưa hề thắc mắc gì về nguồn tài chính bất ngờ của con gái. Beatrice không phải là một người phụ nữ nhạy cảm với con số và bà cũng chẳng thể nào hiểu nổi chuyện tiền nong. Đây là một bí mật mà Victoria muốn giữ càng lâu càng tốt, hiển nhiên, mẹ nàng rồi sẽ tức giận. Con gái một nam tước không thể nào đi làm công việc may vá để kiếm tiền.
“Chẳng lẽ chị không nghĩ là bà Benedict sẽ muốn được gặp chị sao?”, Amelia tiếp tục, “Cái áo váy cuối cùng chị gửi cho bà ấy đã mang về một món tiền kếch xù. Và chị xứng đáng có thêm váy mới.”
Victoria lờ đi câu hỏi của em, bởi vì Amelia không thể nào hiểu nổi chuyện cần phải giữ bí mật. “Số áo váy hiện giờ đã đủ rồi.” Nàng vẫn còn mấy chiếc váy chưa hề đυ.ng tới còn đang treo trong tủ. “Chị chẳng cần gì cả vì chị cũng có đi đâu đâu.”
Trong khi giúp nàng cởϊ áσ váy, tâm trạng Amelia càng lúc càng ảm đạm. “Sẽ không có Giáng sinh nếu không có chị ở đó.”
Dù không muốn nhưng môi nàng vẫn lộ nét cười. “Khi em quay trở về chúng ta sẽ ăn mừng lần nữa. Giờ thì, chị cần phải sửa lại gấu áo cái đã.”
Amelia thất vọng nhìn nàng. “Chị có cần em giúp chị mặc lại áo cũ không?”
Bởi vì trời đã chuyển sang đêm và họ cũng đã dùng xong bữa tối nên Victoria lắc đầu từ chối. “Giúp chị tháo nịt ngực ra đi, chị muốn chuẩn bị lên gường thôi.”
Amelia vâng lời giúp Victoria mặc vào chiếc áo ngủ bằng cotton dài đến mắt cá chân. Rồi nàng ngồi xuống ghế xích đu, lấy kim và chỉ. Thoáng chốc, tay nàng thoăn thoắt đan thành nhịp, từng mũi từng mũi, đường may chỉ cần gọn gàng và ngay ngắn. Một lúc sau, Amelia để nàng ở đó một mình.
Victoria dùng để đẩy kim, tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ không sao. Đúng thế, không có gia đình cạnh bên, lễ Giáng sinh sẽ cô đơn lắm nhưng nàng có thể tự lo liệu được.
Chỉ cần đắm chìm cả ngày vào việc may vá và cứ để công việc xóa tan đi nỗi cô đơn. Với lại lần này, nàng còn có một thử thách mới. Vấn đề bây giờ là tìm cho được loại vải phù hợp.
Victoria đặt giỏ đồ may vá sang một bên, bước đến phía bên kia căn phòng, mở rương ra. Trong rương chứa đầy nhưng chiếc váy cũ mà nàng và các em thường chơi khi còn nhỏ. Bọn họ thường giả vở là những tiểu thư trưởng thành, tổ chức những buổi tiệc với đám búp bê của mình.
Nàng lục lọi trong rương tìm kiếm ít vải lụa thì thấy một chiếc váy bằng muslin đỏ sẫm của bà ngoại trước đây ở dưới đáy. Mẹ nàng không thích màu mè, bà bảo nó lòe loẹt quá.
Nhưng nó mềm đến không tưởng. Nàng đưa tay lướt trên mặt vải, tự hỏi có khi nào nó quá mềm mại để mang đi may áσ ɭóŧ không. Victoria cau mày nhìn ra cửa. Nàng nghe tiếng em gái trò chuyện dưới tầng với cả giọng nói trầm thấp của mẹ.
Giờ không phải là thời gian phù hợp nhất nhưng Victoria vẫn đi về phía cửa, khóa cửa lại rồi lấy áo nịt ngực đã mặc lúc nãy, xem xét cẩn thận cách may ráp. Khung áo có xu hương siết chặt vào sườn của phụ nữ dễ gây khó thở một chút. Nhưng nó lại chắc chắn, với lớp vải thô ráp làm người mặc cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Victoria cởi chiếc áo ngủ đứng khỏa thân trong phòng. Trời thật lạnh, nàng rùng mình khi lớp muslin đỏ sẫm chạm vào da thịt. Nàng ướm thử chiều dài cái áo, áp nó ngang ngực, rồi thử nâng chúng lên tạo thành một khe rãnh nhỏ.
Victoria ngắm mình trong gương. Đôi gò bồng đào của nàng trở nên vô cùng gợi cảm vì được nâng đỡ và bao bọc bởi lớp vải mềm mại. Ánh nến chập chờ vẽ lên sắc vàng lung linh trên làn da nàng, khiến màu đỏ của vải muslin càng thêm nổi bật.
Trông nàng như một ả gái điếm, một người phụ nữ sắp được lột trần.
Nếu có một người đàn ông nào đó đứng ngay trước mặt nàng vào lúc này thì sao nhỉ? Liệu anh ta có muốn vuốt ve lên lớp sa này không? Nó se quyến rũ anh ta chứ, nó có khiến anh ta muốn nàng như một người đàn ông muốn một người phụ nữ không?
Dù rằng trước giờ chưa từng tự chạm vào cơ thể mình như thế này, nhưng Victoria vẫn di chuyển lòng bàn tay áp lên lớp vải mềm mại. Ngực nàng nhức nhối, một sự ấm áp nở rộ giữa hai đùi. Qua những lần trò chuyện với mẹ, nàng biết, trong hôn nhân, người chồng sẽ thân mật chạm vào cơ thể vợ mình. Và người vợ sẽ tận hưởng cảm giác thích thú bên cạnh chồng.
Nàng buông tấm vải sa để nó rơi xuống, giờ thì cơ thể nàng hoàn toàn trần trụi trước gương. Từ khi tự chôn vùi bản thân trong căn nhà này, chưa từng có người đàn ông nào chạm vào nàng. Chưa một người đàn ông nào muốn có nàng.
Suy nghĩ đó khiến những giọt nước mắt cay đắng dâng lên nơi khóe mi, đơn giản chỉ vì nàng không biết làm thế nào để vượt qua sợ hãi.
…
Beatrice Andrews không phải kiểu người thích can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng với vai trò là mẹ của bốn cô con gái, bà có trách nhiệm tìm cho các con mình những người đàn ông tốt và bà vẫn kiên trì mục tiêu đó bất chấp sự vắng mặt quá lâu của đức ông chồng. Dù không đủ tiền để các con tham dự mùa lễ hội, nhưng em gái bà – Charlotte hiện đang ở Luân Đôn – vẫn không ngừng tìm kiếm những đối tượng phù hợp cho mấy cô cháu gái. Cuộc thăm viếng vào tháng Mười hai này chính là một cơ hội để gặp được những người đàn ông tuyệt vời. Nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch, bà có thể sẽ tổ chức đám cưới cho một trong bốn cô con gái vào mùa hè sau.
Bà mỉm cười với ý nghĩ đó khi mang giỏ quần áo ướt ra ngoài phơi. Bà quản gia Larson có lẽ sẽ lại cằn nhằn nếu thấy bà nhúng tay làm việc nhà nhưng Beatrice thường thấy dễ động não hơn khi tay cũng có chuyện gì đó để mà làm.
Chuyện của Victoria có vẻ càng lúc càng tệ và Beatrice thực không biết nên xử lý thế nào. Làm sao bà có thể để con gái ở lại một mình, nhất là trong suốt lễ Giáng sinh? Bà rùng mình nhớ lại năm ngoái khi bà buộc nàng bước ra khỏi nhà. Phải cần đến hai người đàn ông khiêng nàng vào vườn và khi đã đến nơi, Victoria nhắm nghiền mắt lại, má nhòa lệ. Cả người nàng trắng bệch, run rẩy dữ dội rồi cuối cùng ngất đi.
Nếu Beatrice còn cố ép buộc con gái hòa nhập vào cuộc sống xã hội, có khi nào chuyện cũ lại tái diễn hay không? Liệu Victoria có làm chuyện gì khiến bà mất mặt trước đám đông không?
Và nếu người ta lại bắt đầu đàm tiếu về những cô con gái khác thì làm sao đây? Chuyện hôn nhân của Amelia, Juliette và Magaret sẽ chẳng còn gì để mà mong mỏi nếu như chị gái của chúng lại là một người ẩn dật. Ở cái tuổi mười chín đôi mươi, cả Margaret và Juliette đều đã đủ lớn để làm vợ được rồi. Thậm chí còn quá lớn trong trường hợp sự thật về Victoria bị phơi bày. Bản thân Beatrice kết hôn khi mới mười tám.
Bà cầm một cái áσ ɭóŧ vắt lên dây phơi, kẹp nó lại, hy vọng của bà bị phủ bởi một màn sương tuyệt vọng. Không phải Victoria bẩm sinh đã bị thế này. Lúc trước, con bé chỉ hơi nhút nhát, thích im lặng chứ không hay trò chuyện với mấy đứa con gái cùng tuổi. Sau đó, khi cả gia đình chuyển đến đây, cũng là chuyện của gần năm năm trước, cô con gái đầu lòng bỗng dưng thay đổi hoàn toàn. Bà cũng từng tự hỏi liệu khi nào Victoria phát điên sau khi bị lạc trong khu Cao nguyên Scotland suốt mấy ngày không có thức ăn lẫn nơi trú ẩn chăng.
Hai mươi năm trước, anh trai của Henry đã mua mảnh đất Ballaloch này với ý định dùng nó làm nơi nghỉ hè. Đây là một nơi mà chồng bà rất thích đến thay vì cứ sống mãi ở Luân Đôn cùng với ông anh trai. Nhưng chỗ này vĩnh viễn không thể là nhà của mấy cô con gái.
Beatrice cầm một chiếc váy bằng muslin còn ướt, treo nó lên rồi cố định bằng một cây kẹp gỗ. Trong lúc phơi từng chiếc áo, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng bà khi chợt nhận ra rằng suốt ba năm qua mình chưa từng phơi bất kỳ thứ quần áo nào của chồng. Tất cả chỉ có váy và áσ ɭóŧ bay trong gió sớm.
Bà đặt tay lên trên sợi dây phơi đã sờn, cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng. Bà chưa bao giờ nói cho các con biết mình đã vui thế nào khi cha chúng phải rời nhà đi tham chiến.
Ngay cả lúc Henry ở nhà, họ cũng chưa bao giờ để cho ai thấy có vấn đề giữa hai người. Đối với mọi người, đây là một cuộc hôn nhân bền vững – trầm lặng và tôn trọng lẫn nhau. Một cuộc hôn nhân hợp lễ giáo và đạo đức. Giữa hai người hoàn toàn không có sự tồn tại của cái gọi là tình yêu.