"Cô sẽ hôn từ biệt trước khi tôi đi chứ?", một giọng nam trầm vang lên.
Ngay lập tức, nàng ngồi thẳng lên, và Margaret nhìn chằm chằm vào cái màn. Nàng sợ người đàn ông đó. Nàng nghĩ hắn ta nên cút xéo ngay đi. Trên đời này chẳng có người đàn ông nào khiến nàng khinh thường hơn Cain Sinclair. Nếu thật sự quỷ dữ đã xuống trái đất, vậy thì quỷ dữ đó chắc chắn phải là anh ta. Chẳng thèm quan tâm gì đến cử chỉ và phép tắc bao giờ. Sự thật là hình như anh ta thích thú với việc khiến nàng đỏ mặt. Đôi khi nàng ước gì anh ta biến đi thật xa... nhưng họ lại cần nhờ anh ta giúp mua hàng và bán số sản phẩm làm ra. Anh ta là một con quỷ hữu dụng.
"Anh Sinclair, những dịch vụ của anh thật là hữu ích", nàng bình tĩnh nói. "Tôi phải yêu cầu anh trở về Ballaloch ngay và lập tức giao số vải mà anh đang có. Victoria sẽ đưa cho anh thêm quần áo để tiếp tục bán trong hai tuần tới." Nàng chỉ vào túi tiền đặt trên bàn gần đó. "Tiền của anh tôi để hết ở đó."
Anh nghiêng đầu. "Nếu cô không tin tôi thì tôi có thể đếm hết số tiền." Anh xuất hiện từ sau tấm rèm che, chống một tay lên tường, mỉm cười lười biếng.
Mái tóc đen xõa xuống ngang lưng như thể anh chẳng thèm quan tâm gì đến chuyện cắt nó đi. Anh cao lớn một cách khác thường, và bộ quần áo đã bạc màu theo thời gian mà anh đang mặc vẫn không thể khiến anh trông nhỏ bé hơn chút nào. Gương mặt anh ta hiện rõ dấu hiệu của xấu xa và nàng không bao giờ có ý định nếm trái cấm đó.
"Cô biết tại sao tôi muốn giúp cô mà, đúng không?", vừa nói anh vừa tiến đến gần hơn.
Nàng hoảng loạn vội nhìn đằng sau, không biết liệu có ai trông thấy bọn họ không. "… Bởi vì tiền thôi. Anh được trả tiền để làm việc."
"Chỉ một lý do thôi. Cô không đoán được còn lý do khác nữa sao?" Anh bước đến gần hơn, đặt tay lên thành ghế.
Ồ, dĩ nhiên nàng phải biết lý do đó là gì. Chỉ là nàng không muốn liên quan gì đến anh ta hết. Margaret hếch cằm lên. "Cứ đi mà giữ lý do đó cho riêng mình, anh Sinclair ạ. Tôi không cần mấy lý do đó làm gì."
Anh chăm chú nhìn nàng, má nàng như bị thiêu cháy dưới cái nhìn đó. Dù đã tỏ rõ với anh ta hết lần này đến lần khác là nàng không hề có hứng thú gì với loại đàn ông như anh... nhưng anh cứ tiếp tục ngỏ lời. Đôi mắt xanh màu biển nhìn nàng soi mói như có thể xuyên thấu qua làn da nàng. Phần quai hàm rắn rỏi và mạnh mẽ cùng nụ cười như lúc nào cũng biết hết mọi chuyện thu hút ánh nhìn của nàng. Căn phòng chợt như nhỏ lại, và anh bước vội cho đến khi đứng ngay trước mắt nàng, mặt nàng giờ đối diện với vòm ngực anh.
"Các cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm đấy, cô bé", anh nói. "Tôi đã trông thấy cái áo ngực."
"Nó chỉ… chỉ là một bộ đồ thôi mà", nàng lắp bắp. "Chỉ là trang phục thôi."
"Không đâu." Tay anh đưa ra đặt ngay sau gáy nàng, mồ hôi thành dòng đổ xuống cột sống nàng trước sự tiếp xúc đó. Nàng cố thoát ra, nhưng anh đã giữ chặt. Giờ giữa họ chỉ còn khoảng cách một bàn tay, và không khí như bị nén chặt trong phổi Margaret. Như một con người của vùng Cao nguyên Scotland hoang dã, anh đã hoàn toàn áp chế được nàng. Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả vào da thịt nàng. "Chị gái cô đã tạo ra một hiện tượng. Cô ấy sẽ phải làm thêm nhiều hơn nữa, với đủ thứ màu sắc."
"Lẽ ra chị ấy không nên may cái thứ đồ đó, khi thảo luận về món đồ đó, tôi đã nói với chị ấy như thế."
"Đừng làm hỏng niềm vui sướиɠ của cô ấy bằng những suy nghĩ đạo mạo của mình, tiểu thư Andrews ạ. Chẳng lẽ cô không biết cái áo ngực đó dùng để làm gì sao?"
Nàng cố dịch ra xa anh, nhưng bàn tay anh đang luồn vào tóc nàng, nới lỏng búi tóc. "Anh không nên nói thế."
"Nó là để cho một người đàn ông chiêm ngưỡng. Một gã nhân tình hay môt ông chồng." Giọng anh trầm thấp dần. "Một người đàn ông sẽ muốn ngắm người phụ nữ của mình từ từ tháo món đồ đó ra."
Nàng vội tránh xa anh, chỉ về phía cửa. "Lấy tiền của anh rồi cút đi, anh Sinclair. Việc làm ăn của chúng ta xong rồi."
Nhưng nụ cười tự mãn của anh nói cho nàng biết anh vẫn chưa xong.
…
Jonathan kinh ngạc nhận ra mình vẫn chưa chết.
Anh nhăn nhó vì cảm giác đầu đau như búa bổ, còn miệng thì như thể bị nhét đầy bông. Giờ phút này mà nói, chết tựa như sự giải thoát tuyệt vời. Anh cố mở mắt, tay chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Phải cố hết sức anh mới có thể quay đầu, nhưng khi mở mắt, anh thấy Victoria đang ngủ, đầu đặt lên tay anh. Đồ khâu vá rơi trên sàn, có vẻ như nàng chỉ định gục đầu xuống gà gật một hồi.
Từ góc nhìn này, anh thoáng thấy chiếc mũi tinh tế và xương gò má nhô cao. Mái tóc vàng chen lẫn những sợi nâu như không thể quyết định được nên nâu hay vàng.
Nhưng cái cuốn hút anh lại chính là đôi môi nàng. Môi trên có hơi mỏng hơn môi dưới, hệt như một nụ hồng. Anh mường tượng thấy mình đang chiếm hữu đôi môi đó, dỗ dành để nó mở ra dành riêng cho anh. Sự rụt rè vô tội của Victoria quyến rũ anh, khiến anh tự hỏi liệu có bí mật nào ẩn giấu bên dưới dáng vẻ đó. Mùi hương toả ra từ da thịt và hơi ấm cơ thế đó khiến anh không còn nhớ đến vết đạn trên người mình.
Và tựa như trả lời cho giấc mơ giữa ban ngày của anh, tay nàng di chuyển lên ngực anh như muốn được anh bảo vệ. Tay anh đưa lên chạm vào mái tóc mềm mượt rồi vuốt ve gương mặt nàng. Má nàng nóng ấm, mắt nhắm nghiền như một đoá hoa tĩnh lặng.
Chiếc váy nàng đang mặc có màu sắc của sương mù Luân Đôn, với hầu hết phụ nữ, xám không phải là một màu phù hợp. Nhung thay vì phá bỏ sự hấp dẫn của Victoria, nó chỉ khiến anh thấy kí©h thí©ɧ hơn. Nàng không giống như những phụ nữ mà anh từng biết, những người luôn bị ám ảnh bởi xu hướng thời trang và trang sức mới nhất. Trên tay nàng không có ngọc trai cũng chẳng có nhẫn. Từ góc nhìn không thoải mái này, anh có thể nhìn thấy những ngón tay ram rám vì phải cầm kim. Nàng rõ ràng hoàn toàn không hợp với kiểu người như anh.
Có lẽ chính vì thế nên anh mới thích nàng.
Nàng đã giữ đúng lời hứa ở cạnh bên anh, dù đây là một việc không hợp với quy tắc. Và chỉ cần biết nàng vẫn ớ đây, đêm trôi qua như dễ dàng hơn.
Thần kinh của tiểu thư Andrews rõ ràng vững vàng hơn mong đợi rất nhiều. Một trí thông minh khiến anh ngưỡng mộ. Bằng miệng lưỡi sắc bén, nàng đã hạ gục hoàn toàn cái tính tình nóng nảy khó chịu của anh, hoàn tất việc may anh bằng cái thứ chỉ hồng kia.
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua thái dương của Victoria, chờ đôi mắt xám dần hé mở. Thật ngạc nhiên là nàng không hề động đậy khi bị anh chạm vào. Bàn tay anh giữ yên, bởi vì anh vừa chợt nhận ra mình đang làm gì… thừa cơ hội trong lúc nàng thϊếp đi. Nếu đôi mắt xám kia mở ra, anh sẽ thấy được sự sợ hãi và bối rối của nàng.
Chẳng biết lý do gì, chỉ là anh không muốn khiến nàng sợ hãi. Anh rời tay khỏi tóc nàng và ho nhẹ. Nàng vẫn không cử động và anh nhận ra nàng đang ngủ rất sâu.
"Tiểu thư Andrews", anh kêu, hẩy nhẹ đầu nàng. Có lẽ anh huých hơi mạnh tay một chút vì nàng lập tức bị trượt khỏi mép nệm và ngã úp xuống mặt thảm.
Jonathan nhăn mặt, anh không hề muốn làm tổn thương nàng.
"Oái", nàng rêи ɾỉ, cố đứng dậy, xoa xoa mũi rồi ngồi xuống trở lại. "Chắc là mình ngủ gục rồi trượt khỏi ghế."
Có lẽ bây giờ không phải lúc nói cho nàng biết thực ra nàng vừa thϊếp đi bên cạnh mình, còn mặt thì vùi trong lòng ngực mình. "Cô không sao chứ?", anh hỏi.
Nàng bẽn lẽn cười, gật gật đầu. "Chỉ là lòng kiêu hãnh bị tổn thương." Má ửng hồng, nàng nói thêm, "Sáng nay chân anh thế nào rồi?".
Anh quyết định nên nói thật. "Đau lắm. Ước gì có chút thuốc giảm đau, hôm nay còn đau hơn hôm qua nữa."
"Anh còn sốt không?" Tay nàng hướng lên trán anh nhung nàng bỗng khựng lại trước khi áp vào đó.
Thay cho câu trả lời, anh kéo tay nàng đặt lên trán mình. Những ngón tay mát lạnh áp lên da như xoa dịu, anh ngả người về sau, nhắm mắt lại.