"Anh có muốn tôi đem thuốc về lại không? Bác sĩ Fraser chắc sẽ không phiền đâu."
Ngài Smith lắc đầu. "Cứ để anh ta đưa cho những người cần hơn." Rồi anh lại lặng im, đặt ly rượu xuống. Trong ánh sáng màu hổ phách, da anh lóng lánh mồ hôi và nàng nhận ra chiếc áo đuôi tôm chỉ khiến cơn sốt càng tệ hơn mà thôi. "Để tôi giúp anh cởϊ áσ khoác nhé."
"Làm ơn."
Gần như ngay khi vừa mở miệng nàng đã lập tức nhận thấy là mình vừa phạm phải một sai lầm. Giờ thì nàng không chỉ ngồi cạnh anh, mà còn chạm vào người anh nửa.
Đôi mắt anh có màu xanh như cỏ mùa hè pha chút sắc đen xám. Khi nàng đỡ anh ngồi dậy, anh đưa tay vòng ngang thắt lưng nàng để giữ thăng bằng. Nàng cố cởϊ áσ qua vai nhưng anh lại cong lưng lên như thể không muốn cho nàng làm thế. Khuôn mặt anh kề sát với nàng ở một khoảng cách khá nguy hiểm và mùi brandy phả theo hơi thở của anh.
"Ta thích cô buông tóc xuống", anh thì thầm. Anh đưa tay chạm vào mái tóc nàng, và nàng bắt đầu cảm thấy bị mê hoặc, bàn tay nóng ẩm của anh di chuyển xuống lưng nàng. Sự tiếp xúc dù qua lớp vải áo vẫn như đốt cháy da thịt.
Suy nghĩ của nàng vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh, giờ thì chẳng thể nắm bắt được dù chỉ một phần ý tưởng liền mạch. Nàng đang cảm nhận anh một cách hoàn toàn và chính anh đã đánh thức một khát vọng mới ẩn sâu trong nàng.
"Tôi nghĩ anh đã say khi nói những lời như thế." Nàng biết chẳng thà nghĩ thế còn hơn là tin vào những gì anh nói.
"Phải là đau quá mới đúng", anh chỉnh lại. "Bất kỳ sự điên khùng nào cũng vẫn tốt hơn vết thương này." Môi anh mím chặt, đôi mắt dần đờ đẫn vì sốt, và nàng biết anh cần nói chuyện.
Nàng cố kéo cái áo đuôi tôm ra và anh thoải mái thả lỏng vai. Cuối cùng, Victoria cũng đã kéo được cái áo ra khỏi tay anh, để lộ chiếc áo gi lê và sơ mi may bằng thứ vải lanh thượng hạng.
"Cả áo gi lê luôn", anh nhắc. Nàng có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra qua lớp vải bên dưới những ngón tay mình. Khi anh chỉ còn mặc độc một chiếc áo sơ mi, nàng đỡ anh nằm lại trên gối.
"Anh muốn uống thêm chút brandy chứ?"
"Gần cạn hết rồi, mà ta lại không thể nói là nó có hiệu quả giảm đau." Anh nhắm mắt lại, "Nhưng mà ta cũng không ngại nếu cô chịu nói chuyện với ta. Có thể sẽ phân tâm được đôi chút, chỉ cần cô không đọc Kinh Thánh là được".
Môi nàng giãn ra cùng nét cười phớt nhẹ. Trong bầu không khí tĩnh lặng treo lơ lửng giữa hai người, nàng nhận ra mình không thể rời mắt khỏi anh. Qua trang phục, nàng biết anh là một người giàu có nhưng anh vẫn kiên trì giấu tên họ của mình.
"Thật ra anh là ai vậy?", nàng hỏi.
Anh không nhìn nàng nhưng lại cất tiếng phá tan sự im lặng, "Cũng có ai quan tâm làm gì".
…
"Giờ thì", Charlotte Larkspur - Nữ Bá tước xứ Amsbury - nhìn chằm chằm chị gái như một đại tướng chuẩn bị ra trận, "Em chỉ mời khoảng hai chục khách để không quá ồn ào. Tất cả những gì em có thể làm là mời hai nam tước, một hiệp sĩ và một bá tước. Nếu không có nhiều của hồi môn, mấy cô gái đừng nên nghĩ nhiều đến chuyện giành được một bá tước... nếu không phải ông ta góa vợ và đang có ý định tái hôn. Tuy nhiên, khi nhìn vào tủ quần áo...".
"Chị không đủ khả năng mua quần áo mới cho chúng", Beatrice thừa nhận. Ý nghĩ đó khiến mặt bà đỏ bừng vì xấu hổ. Bà ước gì căn nhà ở Norfolk đã không ngốn quá nhiều tiền sửa chữa và họ không phải trả cho quá nhiều hóa đơn chồng chất. Tạ ơn trời đất, căn nhà ở Luân Đôn có thể xem như một tài sản nhỏ vẫn còn trong tình trạng tốt. Nhưng mọi khi nhìn vào những cột số, bao tử bà lại nhộn nhạo vì lo lắng. Bà đã thực sự thất bại trong vìệc quản lý tiền bạc và giờ thì các con bà phải chịu khổ vì điều đó.
"Chúng ta đành phải làm trong khả năng thôi", bà nói với cô em gái.
Charlotte thở dài. "Chị biết là không thể mà, Beatrice. Có thể lúc này có chút túng quẫn, nhưng cuối cùng, chị vẫn phải đảm bảo cho bọn chúng có một cuộc hôn nhân tốt đẹp."
"Chị biết", bà thừa nhận. "Nhưng chị đâu thể biến rơm thành vàng được. Với lại Henry sẽ rất tức giận nếu biết bọn chị đã trở nên nghèo khó thế nào từ khi anh ấy ra trận. Chị biết anh ấy luôn nghĩ rằng tiền lương sĩ quan của anh là quá đủ cho cuộc sống của bọn chị. Tuần trước ông Gilderness lại gửi thêm một lá thư, báo rằng ngôi nhà ở Norfolk cần được sửa lại mái."
"Em sẽ giúp chị", em gái bà khẳng định. "Em sẽ xem lại những bộ quần áo không còn mặc được nữa. Rồi sáng nay chúng ta sẽ đến tiệm của bà Benedict để may quần áo mới cho các cô gái. Đó là quà Giáng sinh em tặng cho bọn trẻ."
"Em thật hào phóng", Beatrice thì thầm, bà biết mình nên từ chối. Nhưng lòng kiêu hãnh của bà giờ đã bị tiêu hủy. Bà không còn đủ tiền để mua quà cho chính con cái của mình. Sự sợ hãi đang dần trỗi dậy, chế giễu bà. Mày là đồ vô dụng. Không có Henry mày chẳng thể làm gì được cả.
Charlotte nắm lấy tay chị. "Mọi chuyện sẽ tốt thôi, Beatrice."
"Nhưng nếu Henry biết..."
Anh ấy sẽ không biết đầu. Khi anh ấy giải ngũ trở về, mọi thứ sẽ trôi tuột như một cơn mưa thôi mà."
Bà muốn tin vào điều đó. Năm rồi, bà đã tuyệt vọng bám vào thứ hy vọng giả tạo ấy. Nhưng ngoài thế ra thì bà còn có thể làm gì được chứ? Bà gần như đã bán hết mọi thứ có giá trị để đủ chu cấp cho cuộc sống của họ. Và một khi không còn gì nữa...
"Mẹ", là tiếng của Margaret. Qua đôi má ửng hồng, bà biết nàng đã nghe được một phần chuyện họ đang nói.
"Có chuyện gì vậy?" Beatrice buộc bản thân phải mỉm cười. "Vui không con? Con có ra ngoài đi dạo với các em không?"
Margaret đưa tay lên vuốt mái tóc màu nâu nhạt, hất mấy sợi tóc lòa xòa ra sau. Dù mới sáng, nhưng nàng đã bỏ khá nhiều công sức cho dáng vẻ bề ngoài. Nàng đeo một nhánh cây ngựa ruồi ở thắt lưng, và Charlotte mỉm cười tán đồng.
"Con xin lỗi, con không cố tình nhưng con đã nghe..." Mặt nàng đỏ ửng. "Con biết nghe lén là bất lịch sự nhưng cửa thì mở. Và, uhm, con biết lý do thực sự mẹ muốn đưa Juliette và con đến Luân Đôn."
"Không có gì bí mật về chuyện chúng ta muốn các cháu có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp", Charlotte đồng tình, vẫy tay gọi Margaret cùng tham gia. Beatrice nheo mắt nhìn cái túi lưới xách tay Margaret đang cầm. Rõ ràng con gái bà đang muốn giấu điều gì đó.
"Đúng", Margaret ngẩng lên. "Đó là điều mà con vẫn luôn muốn. Ý con là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Và có thế là con sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa để có thể gặp được một người đàn ông tử tế." Nàng quay sang Beatrice trong khi vẫn giữ chặt cái túi. "Con biết mẹ vẫn nghĩ là không có tiền để mua quần áo mới cho bọn con tham dự lễ hội."
Beatrice cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Không, không phải thế."
"Mẹ nhầm rồi", Margaret thốt lên. "Chúng ta có đủ tiền để mua quần áo mới. Và thậm chí có thể còn có đủ tiền cho một người trong bọn con chưng diện suốt cả mùa lễ hội."
Từ sự bối rối của con gái, Beatrice hiểu Margaret muốn "một người" mà nàng đang nói chính là bản thân mình. Rõ ràng, trong số các con gái, Margaret là người có tham vọng hôn nhân lớn nhất. Nàng là một người tuyệt vời, hoa hồng chỉ dành cho người xứng đáng.
"Con yêu, nếu thực sự có cách chu cấp cho con cả mùa lễ hội thì mẹ sẽ làm", Beatrice vừa nói vừa lắc đầu. "Nhưng dì Charlotte đã chuẩn bị vài bữa tiệc. Dì ấy sẽ giới thiệu cho con những người phù hợp để lấy làm chồng, và đó cũng gần như là một cuộc hôn nhân tốt đẹp."
"Chỉ một hai buổi gặp mặt thôi thì chưa đủ", Margaret phản đối. "Con muốn ở lại lâu hơn. Làm ơn đi mà, mẹ." Nàng chìa cái túi ra và khi Beatrice cầm lấy nó, bà nhận ra trong đó chứa đầy tiền.
"Cái này là cho mẹ. Victoria và con đã làm một số vìệc may vá, và bọn con đã xoay xở bán một ít... trang phục cho tiệm của bà Benedict. Đây là số tiền kiếm được."
Charlotte thở dài rồi ngồi sụp xuống ghế. "Không phải chứ. Cháu yêu, chẳng lẽ cháu không biết rằng nếu như... nếu như cháu đem bán thứ gì đó, thì cháu sẽ trở thành một con buôn sao?"