"Vậy thì nhắm mắt lại đi." Nàng rút tay khỏi trán anh, lướt xuống mí mắt anh cho đến khi anh làm theo lời nàng. "Tôi sẽ ngồi lại một lúc cho tới khi anh ngủ."
Sự tiếp xúc mềm mại khiến anh cảm nhận được rõ ràng mùi hương nữ tính tỏa ra từ nàng. Sự hiện diện của nàng khiến anh bị phân tâm và anh thật vui khi nàng có mặt ở đây, cạnh bên anh chứ không phải bà Larson ghê gớm kia. Dù vậy, ngay khi vừa khoẻ lại đủ để có thể rời khỏi Scotland, anh sẽ đi ngay. Người của anh có thể sẽ kiểm tra đất đai mà anh đã mua và cả ngôi nhà nữa.
Anh vờ ngủ, nhưng thời gian dần trôi, và anh bắt đầu chú ý có điều gì đó khác lạ. Khi anh mở mắt, Victoria vẫn chưa đi. Nàng vẫn tiếp tục làm việc bên ngọn nến, dường như không hề biết gì đến mối hiểm họa đang lờ mờ xuất hiện.
Mùi cay nồng tràn khắp nhà, tỏa lan trong không khí một mùi khói thoang thoảng.
"Cô có ngửi thấy không?" Anh nhăn mũi. "Có lửa cháy ở đâu đó?"
"Lúc nào cũng có cháy", nàng trả lời. "Một vài người tị nạn cố trở về nhà lấy lại tài sản. MacKinloch nói bá tước đã ra lệnh đốt nhà." Dù cho giọng nói cố làm ra vẻ bình tình, gương mặt nàng đã tái nhợt vì sợ hãi.
Jonathan không thích cái ý nghĩ bị vây quanh bởi đám người tị nạn. Những người mất nhà thường hiếm khi bỏ đi mà không nghĩ gì đến chuyện trả thù. Và nếu họ ở lại thì chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ nhen lại ngọn lửa tức giận trong lòng họ.
Trước khi kịp hỏi thêm về mấy vụ cháy, anh nghe thay tiếng đập cửa.
Victoria đứng dậy khỏi ghế nhưng anh đã ra lệnh cho nàng, "Đừng ra mở cửa. Giờ này đã quá trễ nếu có khách muốn đến thăm".
"Để tôi gọi bà Larson dậy", nàng nói với anh. "Có thể là ông bác sĩ."
Anh không nghĩ thế. Và nếu như họ thật sự rơi vào cuộc nổi dậy chống lại Stratland, thì anh không muốn bị bắt trong trạng thái hoàn toàn bị động, không có vũ khí gì.
"Có súng trong nhà chứ?"
Nàng nhìn anh chằm chằm rồi bước lùi về sau. "Cha tôi có một bộ hai cây súng lục. Nhưng tôi nghĩ không cần đâu."
"Mang một cây đến cho ta."
Victoria lắc đầu. "Tôi không mang vũ khí cho anh đâu. Lỡ anh vô tình bắn phải một người hàng xóm cần giúp đỡ thì sao."
"Ta bị một cậu bé bắn vì nghĩ rằng ta là Bá tước xứ Strathland."
Khi nghe anh nhắc đến cái tên đó, nàng trở nên tái nhợt. "Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi."
"Và một hoặc vài người của ta đã chết." Anh cố ngồi dậy, bên ngoài tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. "Chuyện cuối cùng mà ta muốn làm là ngồi yên ở đây đại bọn họ đến kết liễu mình. Giờ thì mang súng đến đây."
Anh mắt anh trở nên nguy hiểm. Victoria cắn cắn môi dưới, lại bước lùi về sau một bước. Nàng không muốn mang vũ khí đến cho anh, nhất là cặp súng lục không đúng chuẩn kia.
Lặng lẽ, nàng vội rời khỏi phòng và thấy bà Larson đang đứng trước cửa. "Là bác sĩ Fraser. Tôi để ông ấy vào được chứ?"
Victoria thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu đồng ý. Paul Fraser là một người bạn của gia đình kể từ khi họ chuyển đến Scotland. Anh ấy đặc biệt rất thân với Juliette và suốt thời gian học y ở Edinburgh, anh không ngừng viết thư qua lại với cô. Cho dù thỉnh thoảng Victoria mới trò chuyện với anh, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng anh. Và quan trọng nhất là, nàng muốn nhờ anh xem qua vết thương trên chân ngài Smith.
"Đợi đã", nàng thì thầm, tìm một cái áo choàng để che lại bộ váy ngủ. Chỉ khi đã hoàn toàn được bọc kín từ cổ tới mắt cá chân, nàng mới gật đầu ra hiệu bà quản gia mở cửa cho anh vào.
Đôi mắt xanh lục của bác sĩ Fraser giờ đỏ ngầu, mặt anh dính đầy bồ hóng trong khi mái tóc mang một màu nhờ nhờ hoang dã. Trông như thể anh vừa trở về từ chiến trường với đôi tay đầy máu. Anh gọi to ra lệnh cho mấy người theo sau. "Mang họ vào."
"Họ?", Victoria thì thầm.
"Tôi dẫn theo mấy người cần nơi trú ẩn vì lạnh. Tôi đã đưa mấy người bị thương vào trong kho của cô, nhưng chuyện này quan trọng hơn. Bọn họ sẽ không thể sống nổi qua đêm nếu ở trong lều. Mẹ của cô chắc sẽ không phiền gì đâu, đúng không?"
"Bà ấy đang ở Luân Đôn với các em tôi." Victoria áp sát vào tường, kéo áo choàng quấn chặt quanh người. Ý nghĩ đưa những người bị thương vào nhà khiến nàng bối rối, nhưng nàng cũng không muốn có ai phải chết vì sự nhút nhát của mình.
"Tốt. Chúng ta dọn một chỗ trong phòng khách, và..."
"Không. Ở đó không được." Nàng cố giữ bình tĩnh. "Tôi… tôi có một bệnh nhân trong đó. Chiều nay MacKinloch đã đưa anh ta về đây, anh ta bị trúng đạn. Và là... một người Anh", nàng nói nhanh.
Gương mặt bác sĩ Fraser nhăn lại. "À, anh hầu của cô có nói qua. Cô đã làm gì với anh ta rồi?"
"Chỉ chút ít. Tôi nghĩ chắc anh ta là một quý ông và bị lạc đường. Anh ta gần như suýt chết vì mất máu sau khi bị một cậu bé bắn."
Cái nhìn giận dữ trong mắt người bác sĩ khiến nàng lùi về sau một bước. Victoria thầm hỏi nàng đã nói gì, nhưng rõ ràng rằng bác sĩ Fraser có vẻ tin rằng ngài Smith có liên quan đến mấy vụ cháy.
"Anh ta không liên quan gì đến những chuyện xảy ra với mấy người tá điền", nàng khẳng định.
"Strathland thuê một gã người Anh đốt nhà các tá điền rồi đuổi họ ra khỏi nhà", bác sĩ Fraser lạnh lùng nói. "Có thể hắn ta là một trong số họ."
Nàng muốn phản đối nhưng không thể nói thành lời. Sự giận dữ trong mắt anh khiến nàng chùn bước. Từ sâu thẳm trái tim mình, nàng không hề tin chuyện đó. Người lạ mặt bị thương dù khá lỗ mãng nhưng chưa bao giờ có ý định làm tổn thương nàng. Không hiểu tại sao nhưng nàng cảm thấy muốn bảo vệ anh.
"Tôi muốn nhờ anh chữa vết thương ở chân anh ấy", nàng nói, cố che giấu nỗi sợ hãi thực sự trong lòng. "Chỉ khi đó tôi mới đồng ý cho anh đưa các bệnh nhân khác vào nhà."
"Cô đâu biết chuyện gì đang diễn ra ngoài kia", bác sĩ Fraser phản đối. "Những người này sắp chết, một số còn có vợ con. Cô không thể mong đợi tôi lại đi giúp đỡ cho người đã gây ra chuyện này. "
"Tôi hy vọng anh có thể cứu một người đàn ông bị thương, anh ta chẳng hề liên quan gì đến chuyện này. Hoặc là anh không được quyền sử dụng ngôi nhà này."
Không đợi nghe câu trả lời, nàng bước lên cầu thang và vẫy tay gọi bà Larson đi theo. Và khi đã về đến phòng nàng vùi mặt vào giữa hai bàn tay, thầm mong tất cả bọn họ đều đi hết đi. Biến mất hết, chỉ để lại nàng cùng với sự cô độc của mình. Nàng không chịu nổi khi nghĩ vê những người bị thương đang ở quanh mình, xâm chiếm nơi gọi là nhà của nàng.
Nhưng giờ nàng phải tỏ ra dũng cảm hơn nàng có thể.
"Giúp tôi mặc quần áo", nàng ra lệnh cho bà Larson chọn một chiếc váy đơn giản. Chiếc váy xám lưng cao dù không làm lộ rõ những đường cong cơ thể nhưng giờ điều nàng muốn là có thể trở nên càng trong suốt càng tốt.
Tiếc là nàng vừa chợt nhớ ra mình đã để quên bộ áo nịt ngực đen trên ghế cạnh ngài Smith.
Bác sĩ Paul Fraser chùi tay vào một miếng vải lanh ướt, kiểm tra người đàn ông bị thương vẫn đang nằm im trong phòng khách. Suốt ba tháng qua, anh đã chữa cho rất nhiều người bị bỏng và anh thực sự không bao giờ muốn ngửi thấy mùi thịt cháy nữa. Sự thống khổ của họ chỉ càng làm tăng thêm quyết tâm trừng phạt Bá tước Strathland trong lòng anh. Hàng trăm người, cả đàn ông, phụ nữ lẫn trẻ em đã bị đuổi khỏi mảnh đất của mình, và còn vô số những người khác đều đã chết. Tất cả chỉ vì một lũ cừu chết tiệt.
Nhưng bệnh nhân mới này không phải một nông dân, cũng không phải một ngư dân. Quần áo của hắn gọn gàng một cách bất thường dù màu sắc khá là đơn giản. Áo đuôi tôm bằng len nâu ôm khít thân người như thể được cắt may cho riêng hắn.
Nhưng gã này là ai mới được chứ? Không phải thuộc hạ của Strathland, cũng không phải một chủ đất địa phương. Paul chưa từng thấy người đàn ông này.
Chắc hẳn phải là một người thuộc giới quý tộc Anh. Anh dám đánh cược cả sinh mạng mình cho chuyện đó.
"Anh tìm thấy anh ta ở đâu vậy?", anh hỏi anh hầu MacKinloch vẫn đang nấp sau cửa.