Chương 49: Hoa Nhất Đường

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Lâm Tùy An vui vẻ thưởng thức, ánh mắt trôi theo dòng người di chuyển đến cầu Bắc Tam Nhị trên sông Cửu Sơ, người đi đường giống như đã thương lượng xong, cùng nhau tụ tập dưới gầm cầu và ven đường, còn cố ý để lại một con đường, dáng vẻ mỗi người đều kích động, sắc mặt thì hồng nhuận.

Ôi chao, cảnh tượng này sau mà quen thế, không phải là cảnh fan hâm mộ đón idol ở sân bay đây sao.

Ngõa Tứ còn đang bàn với tiểu nhị về món ăn cuối cùng, phỏng chừng đám người Mục công phải một lúc lâu nữa mới đến, Lâm Tùy An quyết định nắm lấy Thiên Tịnh trèo cửa sổ bước ra, chen vào trong đám người vây xem.

Thế giới này không có đăng khoảnh khắc như trên weibo, thậm chí ngay cả báo chí cũng không có, thói quen ăn dưa của Lâm Tùy An được thời đại internet nuôi dưỡng lúc đến đây không có chút đất dụng võ nào, miệng cô sắp nhạt muốn chết rồi, lúc này vừa thấy có náo nhiệt tất nhiên cô phải đến gần xem rồi.

Cảnh tượng rầm rộ như thế, ít nhất cũng là hoa khôi nhỉ.

Quả nhiên, không bao lâu đám người phía đông cầu lập tức trở nên xôn xao, chỉ thấy một nhóm nam tử mặc áo trắng bước lên cầu, mỗi người đều đầu dầu mặt phấn, mặt mày hớn hở, bọn họ đang vây quanh một người chính giữa, đó là một nam tử có thân hình khá cao, cũng mặc áo trắng, tay cầm quạt, đầu đội một cái mũ che lớn, lớp sa trắng buông xuống tận mắt mắt cá chân, dáng người bên trong như ẩn như hiện, lúc gió sông thổi qua, phiêu dật như thiên tiên.

Đám đông đồng loạt phát ra tiếng reo hò.

- Hoa gia Tứ Lang! Hoa gia Tứ Lang!

- Đẹp quá!

- Quả nhiên là thiếu niên như ngọc thế vô song Hoa gia Tứ Lang, chỉ một cái bóng lưng thôi đã khiến cho người ta thần hồn điên đảo.

- Mẹ của ta ơi, nếu có thể được Tứ Lang liếc mắt một cái, kiếp này ta chết cũng đáng!



Chỉ thấy cái mũ to kia lắc lư đi tới chỗ cao nhất trên cầu, bộp một tiếng mở quạt ra, bắt đầu tạo dáng, mọi người đều hoan hô ầm lân, thế nhưng tên đó dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại thay đổi tạo hình, đợi tiếng hoan hô tán thưởng qua ba đợt mới chậm rãi đi xuống cầu.

Lâm Tùy An nhìn rất buồn cười, thầm nghĩ người này thật sự là diêm dúa đến cực điểm, nếu dựng thêm một cái máy quạt gió thì hắn nhất định có thể biến cái mũ kia thành đuôi công luôn cũng nên.

Ai ngờ vào lúc này, dưới gầm cầu trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hét lớn:

- Hoa gia Tứ Lang, nạp mạng!

Một gã đàn ông mặc đồ trắng lao ra khỏi đám người, tay của hắn cầm gậy gỗ đánh về phía Hoa gia Tứ Lang, Hoa gia Tứ Lang còn đang bày pose ở đó, vừa thấy tình hình không ổn thì vắt chân bỏ chạy, mà tốc độ của hẳn cũng nhanh đấy chứ, đôi chân dài thay phiên nhau sải bước, một bước của hắn cũng phải băng ba bước của tên đàn ông mặc đồ trắng kia.

Hắn vừa chạy, đám người vây xem giờ mới phản ứng lại, tên này xui quá, đâm trúng tổ ong vò vẽ rồi, tất cả mọi người tranh nhau xông lên, miệng ai nấy đều hô to

- Tứ Lang cẩn thận!

- Bảo vệ Tứ Lang!

- Tứ Lang tránh ra!

Nhìn cảnh tượng kia, chỉ sợ Hoa gia Tứ Lang còn chưa bị người kia đánh chết thì đã bị đám người kia giẫm chết rồi.

May mắn sao thân thủ của Hoa gia Tứ Lang cũng tính là nhanh nhẹn, có thể nói là cá trích tinh chuyển thế, lách người theo khe hở nhỏ của đám đông xoay người ba cái đã chui ra, mũ trùm đầu rớt xuống, trong tay còn không quên nắm chặt chiếc quạt giả ngầu, vừa hay chạy tới vị trí lâm Tùy An đang đứng.



Fan hâm mộ phía sau còn chưa ngừng la hét, Lâm Tùy An nào dám ngăn cản vị đại thần này, vội vàng nghiêng bước tránh qua một bên, Hoa gia Tứ Lang lướt qua, tốc độ nhanh đến mức Lâm Tùy An chỉ kịp nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng của hắn, nhưng vào lúc này cô lại nghe được tiếng đao yếu ớt.

Ký ức cơ bắp trong nháy mắt khởi động, Lâm Tùy An chụp lấy đai lưng của Hoa gia Tứ Lang vung về phía sau, cả người theo quán tính xoay người bay lên không trung, đạp vào ngực một tên áo đen, tên áo đen kia vốn giấu mình ở trong đám người, vừa mới giơ đao ra đã bị Lâm Tùy An một cước đá bay... đao trong tay bay ra, người cũng bay ra, bùm một tiếng ngã xuống sông Cửu Sơ.

Tất cả mọi thứ xảy ra trong giây lát, không khí xung quanh tựa như biến mất, chuông đồng dưới mái hiên lầu Phù Dung không có gió mà động, tiếng chuông leng keng vang lên giòn tan.

Lâm Tùy An cảm thấy hơi không thích hợp, quay đầu lại, trong tay cô chỉ cầm mỗi chiếc đai lưng, chủ nhân của đai lưng đã bị cô ném ra thật xa, hai tay ôm đầu nằm sấp trên mặt đất, từ đầu đến mông đến chân tạo thành chữ kỷ (几) tiêu chuẩn.

Xong đời rồi!

Lâm Tùy An bước vội lên, rồi vén áo choàng ngồi xổm xuống:

- Ngươi... Không sao chứ?

Hoa gia Tứ Lang hơi nhúc nhích người, đột nhiên hắn ta giống như cá chép nhảy bật dậy, cánh tay xoạt một tiếng mở ống tay áo, bày ra tư thế ngồi phóng khoáng, bốp một tiếng mở chiếc quạt gấp che trước ngực, mỉm cười nhìn Lâm Tùy An, đôi mắt cong cong như cánh quạt, đôi đồng tử sáng ngời.

- Tại Hạ Hoa Nhất Đường, đa tạ ơn cứu mạng.

Phía sau đỉnh đầu của hắn là bầu trời xanh trong vắt, rõ ràng mà rộng lớn, không gió cũng không mây.

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Miễn ta không xấu hổ thì người khác mới là kẻ nên xấu hố.