Chương 42: Hỏi Thăm

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Trong phòng tràn ngập mùi vị cay cay chua xót khó hiểu, hun đến mức huyệt thái dương Lâm Tùy An đột nhiên giựt giựt:

- Hai vị, có chuyện nói thẳng, không cần ở đây... Chế biến độc dược hun chết người.

Đây là ‘trà hun khói’ phổ biến ở Dương Đô.

Mục Trung bước lên ngửi ngửi:

- Hẳn là nấu xong rồi, vào đây đi, đừng khách khí, nếm thử.

Trong chén trà có màu nâu vàng, còn có hành hoa và vỏ ớt, Lâm Tùy An kiên trì nhắm mắt uống một hớp, được lắm, trà ở trong dạ dày, linh hồn cô như trôi nổi trên đỉnh đầu.

Ba người cứng ngắc như đá, yên lặng và chén trà nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời khoái trá đưa ra quyết định.

Mục tổng:

- Trà là nhã sự, ta là kẻ thô thiển, không thích hợp.

Chu Đạt Thường:

- Ta cũng vậy.

Lâm Tùy An:

- ...

- Thưc ra lần này đến đây là bởi vì vụ án này còn có chỗ chưa rõ muốn thỉnh giáo Lâm nương tử.

Mục Trung nói:

- Nếu Mạnh Mãn muốn vu oan cô là hung thủ, vì sao không bôi vết máu trên tay cô?

Lâm Tùy An:

- ...

Cô cũng đâu phải là giun trong bụng Mạnh Mãn, làm sao mà biết được.

Tuy rằng Lâm Tùy An rất muốn trả lời hắn như vậy, nhưng nhìn đôi mắt nhỏ vừa kính nể vừa chờ mong của Mục Trung, lại cứng rắn nuốt lời trở về.



Tạo hình thám tử nổi tiếng của cô không thể bị sụp đổ được.

Lâm Tùy An vốn định uống một hớp trà giả dạng cao thâm, môi vừa đυ.ng phải nước trà lại vội vàng rụt trở về, hắng giọng nói:

- Có lẽ lúc ấy Mạnh Mãn hỗn loạn qua nên quên mất, hoặc có lẽ là phút cuối lương tâm phát hiện, muốn giữ lại cho ta một con đường sống.

Nói đến đây, nhớ tới một câu mục Trung từng nói:

- Người hung ác đầu óc luôn không bình thường.

Mục Trung nhướng mày, vuốt râu lại truy hỏi:

- Vì sao nhất định phải cời lửa mài mòn chốt và cánh cửa, mà không dùng cái gì khác?

Lâm Tùy An:

- ...

Anh không chịu tha cho tôi có phải không?

- Có lẽ là không tìm được công cụ tiện tay, có lẽ là muốn la Thạch Xuyên chết nhanh hơn một chút, có lẽ là...

Lâm Tùy dàn xếp một chút:

- Lúc hắn làm phòng kín đã lên kế hoạch mang hỏa tẩu ra ngoài giá họa cho Tô Thành Tiên.

Phòng kín chỉ là vỏ bọc, ra vẻ thần bí để lại sơ hở, chỉ đợi người phát hiện ra những sơ hở này, lập tức có thể đem mũi mâu chỉ thẳng vào Tô Thành Tiên.

Mục Trung giật mình:

- Lâm nương tử chính là sơ hở kia.

Chu Đạt Thường cũng giật mình:

- Chúng ta cho rằng rút đường tơ kẽ tóc phá phòng kín là có thể tìm được hung thủ chân chính, nhưng trên thực tế đều là kế hoạch của Mạnh Mãn.

Mục Trung:

- Phòng kín chỉ là mồi nhử mà hắn để lại cho những người thông minh như chúng ta mà thôi.

Lâm Tùy An mặt không biến sắc gật đầu: Năng lực đọc hiểu của hai vị thật sự là cấp bậc vương giả!



Còn có một câu hỏi khác.

Mục Trung nói:

- Lâm nương tử làm sao biết được khế ước và văn thư thương hành của La gia chủ giấu dưới gốc cây hoa quế?

Lâm Tùy An trừng mắt: Còn nữa sao?!

- Đây cũng điều mà ta muốn hỏi Lâm tỷ tỷ.

La Khấu xách váy bước vào phòng, rũ mắt thi lễ nói:

- Lúc trước bất kính nhiều điều với Lâm tỷ tỷ, Khấu Nhi hổ thẹn, mong Lâm tỷ tỷ chớ để ở trong lòng mà giải nghi hoặc cho ta.

Lâm Tùy An gãi gãi ót.

Từ lúc phát hiện ngón tay vàng, cô đã đoán được ngày này, cho nên từ lâu đã nghĩ ra toàn bộ lý do.

- Ngày từ hôn, La gia chủ từng uống trà cùng ta, trong bữa tiệc có nhắc tới chuyện La gia nương tử khi còn nhỏ, trong một năm trung thu trăng tròn, ngươi đưa cho La gia chủ một chén trà.

Hốc mắt của La Khấu ửng đỏ:

- Là ta lúc bảy tuổi, không ngờ a gia vẫn còn nhớ.

- La gia chủ có đặc biệt nhắc tới, lúc ấy ngươi mặt đầy bùn, cho nên ta phỏng đoán, ngươi vì muốn tạo bất ngờ cho La gia chủ mà cố ý giấu chén trà ở dưới tàng cây.

La Khấu mỉm cười, vừa cười lại khóc, liều mạng gật đầu.

Mục công từng nhắc tới việc ngươi không tìm được khế ước và văn thư hành thương, khi đó ta đột nhiên nghĩ đến, La gia chủ từng cố ý nhắc tới muốn và muốn ngắm trăng trung thu cùng các người, đã thế còn mời ta, nhất định là vì coi trọng nó, cho nên mới phỏng đoán có lẽ La gia chủ muốn giống như năm đó, để cho các ngươi tự mình đào ra bảo tàng, cho các ngươi một bất ngờ.

- A gia thật sự là, lớn như vậy còn giống như một đứa trẻ...

La Khấu lau nước mắt, thở ra một hơi thật dài, lại hành lễ với Mục Trung:

- Mục công lúc trước nói chuyện hợp tác, La Khấu cho rằng có thể thực hiện được, về sau còn xin thương đội Mục thị chiếu cố nhiều hơn.

Mục Trung vui mừng gật đầu, Lâm Tùy An nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh thần sáng láng của La Khấu, mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sặc đến hai mắt trợn trắng.

Mẹ ơi, để nguội thì càng khó uống hơn.

Hết phần 1