Chương 3: Nhật Ký

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Túi vải nhỏ lẳng lặng nằm dưới đất, ước chừng mười lăm xen-ti-mét, bên trong túi vải là một cuộn dây thừng, có mùi mực nhàn nhạt.

Lâm Tùy An có hơi kích động, đóng gói cẩn thận như vậy nhất định là thứ gì đó quan trọng rồi, cô cẩn thận kéo mở ra, trên bìa có ghi hai chữ ‘nhật lục’, lại nhìn xuống bên dưới, phát hiện ra chính là nhật ký của nguyên chủ.

[Tiết tháng mười, tuyết, đầu mùa.

Phụ thân sáng đi chiều về, cứu một nam tử, tự xưng là quý nhân Tô tộc, tên Thành Tiên, tự Liên Quân, người giống như tên, quân tử như sen.]

Lâm Tùy An đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng bước đến dưới ánh nến say sưa nghiên cứu.

Đúng như cô dự đoán, trong quyển nhật ký này ghi lại quá trình quen biết, yêu đương của cô và Tô Thành Tiên.

Tô Thành Tiên tự xưng là xuất thân nhà thư hương, thuở nhỏ đã biết đọc sách ngâm thơ, trên đường đi thi gặp phải sơn phỉ suýt nữa thì mất mạng, may mắn được cha Lâm cứu, trong lúc dương thương ở nhà họ Lâm, lâu ngày sinh tình với nguyên chủ.

Trong nhật ký của nguyên chủ, Tô Thành Tiên là một người giống như ánh trăng sáng thuần khiết, nguyên chủ yêu hắn sâu nặng, ngày định tình cô cực kỳ kích động, thậm chí còn viết một bài thơ tình bảy chữ đầu tiên...!nguyên chủ cũng rất có tài văn chương, Lâm Tùy An thầm nghĩ...!đáng tiếc cảnh đẹp thì không dài lâu, cha Lâm bệnh nặng, Tô Thành Tiên thề trung trinh với nguyên chủ, đến chết không thay đổi, cha Lâm trước khi chết ráng dùng chút hơi tàn của mình tìm người mai mối cho nguyên chủ và Tô Thành Tiên định hôn ước.

Sau khi cha Lâm chết, Tô Thành Tiên không đành lòng để nguyên chủ một mình ở chốn nông thôn nên đã dẫn nguyên chủ cùng nhau lên đường đến Đông Đô thi cử, nguyên chủ cực kỳ cảm động.

Nhật ký đến đây coi như bình thường, nhưng càng về sau thì càng không ổn.

Sau khi lên đường, thái độ của Tô Thành Tiên đối với nguyên chủ trở nên lúc lạnh lúc nóng, lúc thì chê nguyên chủ không đủ dịu dàng, hoặc là oán giận chỗ ở ăn uống quá kém, lúc đầu chỉ là thỉnh thoảng, về sau càng ngày càng thường xuyên, nhật ký của nguyên chủ từ lúc ban đầu tràn đầy niềm vui, sau đó càng ngày càng tự hoài nghi chính mình, cuối cùng biến thành tự ti, cảm thấy thân phận Tô Thành Tiên cao quý, lại sách vở đầy bụng, tiền đồ về sau càng lúc càng không thể đong đếm, mà mình chỉ là một thôn phụ nông thôn, tướng mạo bình thường, vô tài vô đức, không xứng đáng trèo cao với Tô Thành Tiên, vì thế hết sức hạ thấp bản thân, mỗi ngày đều cung phụng Tô Thành Thiên như thần Phật.

Hai người họ có thể bước đến giờ phút này vốn là do nguyên chủ bán gia sản gom góp, dọc đường không chỉ lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Tô Thành Tiên mà còn phải đi làm thêm phụ thêm phí đường xá, suốt ngày khổ sở lao lực không nói, đã thế ngày ngày lại còn bị Tô Thành Tiên ghét bỏ, dần dần uất ức thành bệnh.

Lâm Tùy An đọc được mà nổi điên: Mẹ nó, em gái Lâm rõ ràng là bị tên Tô Thành Tiên cặn bã này lừa rồi!

Càng đọc về sau cô càng nổi khùng hơn.



Trên đường đi hai người xui xẻo gặp phải cướp bóc, nguyên chủ liều mạng cứu Tô Thành Tiên, chính mình lại bị trọng thương, may mắn được thương đội đi ngang qua cứu được, thương đội đương gia tên là La Thạch Xuyên, tính tình trượng nghĩa, nhận hai người về nhà dưỡng thương.

Trong lúc nguyên chủ dưỡng thương, Tô Thành Tiên lại ngựa quen đường cũ, gạ gẫm đứa con gái duy nhất La Khấu của nhà họ La và muốn đá nguyên chủ.

Lâm Tùy An: Hờ hờ.

Sau đó là bản ghi chép tâm trạng khổ sở của nguyên chủ, thỉnh thoảng lại nhắc tới nghĩa tử Mạnh Mãn của La Thạch Xuyên rất chăm sóc nguyên chủ, sau đó nhật ký bị gián đoạn một đoạn thời gian, đợi nguyên chủ viết lại thì chữ viết đã có hơi thay đổi, tuy rằng nét bút họa còn có chút phù phiếm vô lực, nhưng rõ ràng có thêm vài phần phong cốt, khác hoàn toàn với con người đau thương khổ sở một trang trước đó.

[Gần đây chứng đau thắt ở ngực càng nặng, chỉ sợ không thể sống trên đời này lâu thêm nữa.

Hồi tưởng lại ngày hôm đó, lấy Thiên Tịnh làm tín vật đính ước đổi lại một lời nói hứa hẹn dối trá của kẻ bạc tình thực sự không đáng, hối hận lúc đầu.

Chỉ đáng thương La gia tiểu nương tử tuổi còn nhỏ lại tình thâm, lại cũng bị Tô lợn che mắt, trằn trọc suy nghĩ cảm thấy thật bi thương.

Con người như cứt chó thế cho dù liều mạng, cũng nhất định phải vạch trần gương mặt thật của hắn!]

- Tốt lắm!

Lâm Tùy An vỗ chân cười to:

- Mắng tốt lắm! Tên cặn bã này thật sự là heo chó không bằng! Ha ha...

Một hàng nóng bỏng theo tầm mắt trượt xuống, Lâm Tùy An đang cười thích thú đột nhiên dừng lại, mờ mịt sờ sờ mắt lại nhìn đầu ngón tay.

Là nước mắt.

Không phải của cô mà là những giọt nước mắt cuối cùng của nguyên chủ.