Chương 24: Tô Thành Tiên Thật Sự Là Hung Thủ Sao

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Tất cả những truyện trinh thám mà Lâm Tùy An từng đọc hầu như đều có chung một cốt truyện, trong khi tất cả các manh mối đều nhắm vào một nghi phạm nào đó thì nghi phạm đó sẽ đột nhiên chết đi, và bởi vì nghi phạm đó bị xác định là hung thủ thật sự cho nên vụ án cũng thành công kết thúc.

Nhưng những điều này chỉ là giả tưởng, nghi phạm đã bị diệt khẩu còn hung thủ thật sự thì đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Đó là ‘tình huống tệ nhất’ trong những câu chuyện trinh thám.

- Miệng khép, mắt hơi mở, tay mở, bụng hơi trướng lên, búi tóc căng ra, chỗ khóe tay chân có bùn, miệng mũi có nước bọt và vết máu, da mặt bên trái bị trầy xước, da thịt lật lên, không có máu, thấm nước thối.

Đinh ngỗ tác kiểm tra thi thể Tô Thành Tiên một cách trật tự tỉ mỉ từ đầu đến chân, hơn nữa còn đặc biệt kiểm tra hai tay.

- Nguyên nhân cái chết là gì?

Chu Đạt Thường hỏi.

Đinh ngỗ tác thu tay lại, đốt một lá bùa rồi nói:

- Đuối nước.

Mục Trung:

- Đuối trước hay sau khi chết?

Đinh ngỗ tác

- Trước khi chết.

Lâm Tùy An:

- Tự té xuống nước hay bị người ta đánh ngất ném xuống?

Đinh ngỗ tác:

- Não không bị thương, thân thể không bị thương, là trượt chân rơi xuống nước.

- Trên mặt hắn không phải có vết thương sao?

Chu Đạt Thường chỉ vào thi thể hỏi:

- Da mặt đều bị người ta lật lên thế kia mà!

Đinh ngỗ tác:

- Đây là vết thương sau khi chết.

Mục Trung ngồi xổm xuống kiểm tra quần áo Tô Thành Tiên một lần nữa, Tô Thành Tiên bị kéo ra khỏi cống nước, quần áo rách nát, giày dép cũng không thấy đâu, trâm cài gãy nửa cây, một nửa đoạn kia vừa hay là cùng vị trí với nửa mặt bên bị rách.

- Có lẽ là sau khi chết bị ống cống chà rách da mặt.

Mục Trung đưa tay lên diễn tả:

- Nước chảy nhanh nên vết thương mới đáng sợ như thế.

Chu Đạt Thường:

- Ọe.

Lâm Tùy An thầm thở dài, người này khi còn sống tự hào nhất là cái thân phận sĩ tộc của mình, quan trọng nhất mặt mũi, thế nhưng đến khi chết đi đến da mặt cũng không còn, thật là đáng cười.

Lâm Tùy An:

- Thời gian chết là khi nào?

Đinh ngỗ tác:



- Khoảng tầm từ giữa giờ thìn đến đầu giờ tỵ.

- Cũng có nghĩ là lúc hắn chạy ra khỏi cổng phường hoảng hốt trượt chân rơi xuống cống thoát nước, sau đó thì chết đuối.

Mục Trung lắc đầu:

- Lưới trời l*иg lộng, báo ứng hiện tiền.

- Người này thuận tay trái.

Đinh ngỗ tác đột nhiên nói thêm một câu.

- Thuận tay trái thì sao?

Chu Đạt Thường bịt mũi hỏi.

Đinh ngỗ tác:

- Thi thể của La Thạch Xuyên đã bị giành về rồi.

Chu Đạt Thường:

- Gì cơ?! Bị giành đi khi nào, sao bây giờ ngươi mới nói?

- Đây là báo cáo khám nghiệm thi thể của La Thạch Xuyên.

Đinh ngỗ tác mặt lạnh đưa một tờ đơn ra.

- Thì ra đã kiểm tra lại xong rồi, làm ta giật cả mình.

Chu Đạt Thường nhận lấy báo cáo kiểm tra thi thể, gọi Mục Trung và Lâm Tùy An đến cùng xem.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy An nhìn thấy báo cáo khám nghiệm tử thi của thế giới này, thực sự còn chi tiết hơn cô nghĩ, bên trái chia làm bốn cột, cột thứ nhất là số thứ tự sắp xếp theo [Thiên Tự Văn] ‘Thiên Địa Huyền Hoàng Vũ Trụ Hồng Hoang’, cột thứ hai là người phụ trách huyện châu, cột thứ ba ghi lại tình huống cơ bản như tên, giới tính của người bị khám nghiệm, cột thứ tư ghi rõ thời gian khám nghiệm tử thi, khám nghiệm tử thi (ngỗ tác tên là Đinh Khuê), phía sau ghi chép chi tiết kết quả khám nghiệm tử thi, lời nói rất tối nghĩa, có chút khiêu chiến trình độ đọc hiểu văn bản của Lâm Tùy An.

May mà Chu Đạt Thường cũng không kiên nhẫn đọc hết toàn bộ mà trực tiếp đặt câu hỏi.

- Kết quả kiểm tra lại như thế nào?

Đinh ngỗ tác:

- Vị trí trái tim của La Thạch Xuyên khác với người bình thường, nó nằm ở bên phải.

Chu Đạt Thường:

- Hể?

Đinh ngỗ tác:

- Nếu là người bình thường thì khi đao xâm xuyên ngực sẽ đâm thủng tim, tử vong tại chỗ, nhưng La Thạch Xuyên tim nằm bên phải, một đao đâm vào vẫn chưa mất mạng.

Mục Trung:

- La gia chủ đã chết như thế nào?

Đinh Hựu tác giả:

- Mất máu quá nhiều mà chết.

Mọi người:

- ...

- Đinh ngỗ tác vì sao ngươi lại nhấn mạnh Tô thành Tiên thuận tay trái?

Lâm Tùy An hỏi.



Đinh ngỗ tác sắc mặt vô cảm nói:

- Ta đã cẩn thận xem xét miệng vết thương của La Thạch Xuyên, là người quen dùng tay trái cầm hung khí đâm vào.

Chu Đạt Thường vỗ đùi một cái:

- Đúng là Tô Thành Tiên không sai mà!

Mục Trung gật đầu:

- Nhà họ La bao gồm cả tôi tớ đều quen dùng tay phải.

Chu Đạt Thường lo lắng:

- Tuy nói Tô Thành Tiên là hung thủ gϊếŧ người, nhưng dù sao cũng là tộc nhân Tô thị, sao lại chết thảm như vậy, chuyện hậu sự phải lo thế nào, vẫn mong Mục công chỉ giáo...

Mục Trung khoanh tay lại, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi:

- Việc này có liên quan đến mặt mũi của Tô thị, nếu xử lý không đúng thì có thể sẽ gây ra tai họa.

Khi nào huyện lệnh mới được bổ nhiệm đến?

- E là còn có một tháng nữa.

- Trước tiên khoan hãy nói thân phận của Tô Thành Tiên ra ngoài, đợi huyện lệnh mới đến rồi đưa ra quyết định sau.

- Đúng vậy đúng vậy, ta lập tức đi thương lượng với Trương huyện úy...

Lâm Tùy An không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, Tô Thành Tiên là hung thủ có nghĩa là cô đã thoát khỏi thân phận nghi phạm, điều này có lợi với cô.

Nhưng trong đầu của Lâm Tùy An lại cứ có một câu hỏi không ngừng hiện lên.

[Tô Thành Tiên thật sự là hung thủ sao?]

Quả thật có phát hiện dây da và hung khí làm nên phòng kín trong phòng hắn, hơn nữa thời gian tử vong của hắn cũng trùng khớp với thời gian hắn chạy ra khỏi cửa phường.

Tô Thành Tiên thuận tay trái, hung thủ cũng vậy, điểm quan trọng nhất là hắn có động cơ gϊếŧ chết La Thạch Xuyên.

Đêm qua La Thạch Xuyên nghe lời khai của La Nhị Tam xong thì lập tức mời Tô Thành Tiên đến nói chuyện, tám phần là vì muốn nói rõ ràng với Tô Thành Tiên, muốn chặt đứt hôn ước của hắn và La Khấu, Tô Thành Tiên thấy có thể cưới được La Khấu sau lại được cho biết đó chỉ là vọng tưởng, thẹn quá hóa giận gϊếŧ La Thạch Xuyên, lại vừa đúng lúc thấy cô vào phòng, dứt khoát ném tội danh gϊếŧ người lên đầu cô, tạo ra hiện trường phòng kín, ai ngờ cô lại có thể giải mã được bí mật phòng kín, Tô Thành Tiên bối rối chạy trốn vô tình rơi vào cống nước thải.

Có vật chứng, có động cơ, cho nên hẳn là hắn.

Hơn nữa tên nhóc này vốn là một gã tra nam, có chết cũng không oan.

Thế nhưng, trong lòng Lâm Tùy An cảm thấy không thoải mái, giống như có sâu róm bò khắp người, khiến da thịt cô vừa ngứa vừa đau.

Lỡ như.... tất cả những điều này đều do hung thủ sắp xếp...

[Tình huống tệ nhất.]

- Đinh ngỗ tác, có thể cho ta xem mắt của hắn ta không?

Lâm Tùy An hỏi.

Ngỗ tác gầy sọp kia ngây người ra một lát, mặt nghi ngờ liếc nhìn Lâm Tùy An một cái, cuối cùng vẫn mở mí mắt Tô Thành Tiên ra theo lời cô, móng tay của Lâm Tùy An cắm mạnh vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào mắt Tô Thành Tiên.

Đầu cô ong một tiếng, hình ảnh chuyển kênh kỳ quái kia lại xuất hiện.

Ánh sáng lờ mờ, mái tóc dài hỗn loạn, tóc mai đầy mồ hôi, hai tay đan mười ngón tay vào nhau, hô hấp dồn dập, mang theo âm thành tìиɧ ɖu͙© run rẩy:

- Tô lang... Tô Lang...

Ôi, ôi chao!

Lâm Tùy An giật mình, hình ảnh biến mất, trong đầu vẫn quanh quẩn giọng nói vừa nghe được... người nằm dưới thân Tô Thành Tiên thế mà lại là một nam nhân!