CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Mạnh Mãn đi trước dẫn đường.
Lý Ni Lý cùng mấy gã Bất Lương liếc nhìn nhau, sau đó cũng chỉ có thể đi theo.
Tô Thành Tiên sống ở trên gác xép nằm ở phía bắc của La trạch, dưới lầu là một vườn hoa nhỏ, Lâm Tùy An bước vào, dòng nước dưới cây cầu nhỏ chảy róc rách, đá giả sơn, cảnh rất đẹp, ánh sáng tốt, có thể thấy được đãi ngộ của La gia đối với Tô Thành Tiên là rất tốt.
Lúc Lâm Tùy An đến, dưới gác mái có một đám người đang tụ tập, Mục Trung, Chu Đạt Thường, đám Bất Lương còn có tộc nhân La thị đều đang ở đây, tộc nhân La thị ồn ào la hét ‘Tuyệt đối, ngàn vạn lần không được’, ‘Không ổn không ổn’, mấy gã Bất Lương ôm eo Mục Trung, Chu Đạt Thường kéo tay áo Mục Trung, miệng không ngừng kêu to.
Giọng của Mục Trung lanh lảnh như tiếng chuông, làm chấn động đám ngói trên gác xép, khiến chúng nó không ngừng kêu răng rắc:
- Tô công tử, nếu ngươi không mở cửa thì ta sẽ xông vào!
- Tuyệt đối không được!
Chu Đạt Thường hét lên chói tai:
- Thương đội Mục thị không sợ tộc Tô thị, thế huyện Nam Phố chúng ta không thể trêu vào họ được.
Tộc nhân La thị:
- Đúng đúng đúng, không được, không ổn!
Sắc mặt của Mạnh Mãn nặng nề đến đáng sợ, hắn quát lớn:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn bao che cho nghi phạm gϊếŧ hại gia chủ sao?!
Tộc nhân La thị đột nhiên yên tĩnh, rồi đồng loạt nhìn về phía Mạnh Mãn.
- Tô công tử là nghi phạm ư?
- Sao có thể chứ?!
- Tô thị sắp liên hôn cùng La thị rồi, sao Tô công tử có thể gϊếŧ hại gia chủ được chứ?!
- Mạnh Mãn ngươi chớ nói bậy, nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ mang đến tai họa diệt môn đó!
- Gia chủ đã không còn nữa, La thị về sau còn phải dựa vào Tô thị, Mạnh Mãn ngươi chỉ là một quản sự cỏn con, ngươi có quyền gì mà khoa tay múa chân ở đây chứ?!
- Chúng ta là lo cho tương lai của La thị!
- Ngươi... các ngươi!
Mạnh Mãn giận run người:
- Hoang đường! Lố bịch!!
Trong tình hình hỗn loạn đó, Lâm Tùy An khoanh tay đi tới bên cạnh Mục Trung hỏi:
- Chuyện gì thế?
Mục Trung thở dài:
- Đã gọi rất nhiều lần thế nhưng người trong các vẫn không có động tĩnh gì
Chu Đạt Thường:
- Lâm nương tử, ngươi tới thật đúng lúc, mau giúp ta khuyên Mục công đừng gây rối nữa đi.
Lâm Tùy An:
- Xác định người ở trong đó sao?
Mục Trung:
- Nghe người hầu nói từ tối qua đến sáng nay không có ai bước ra ngoài hết.
Lâm Tùy An giương mắt quan sát căn gác xép trước mắt, cửa sổ đóng chặt, mái ngói lóe sáng, trong sự ầm ĩ càng trở nên quái dị.
- Thương đội Mục thị thật sự không sợ Tô thị sao?
Lâm Tùy An hỏi.
Mục Trung cười đắc ý:
- Nhà hắn còn chưa đủ tư cách.
Lâm Tùy An gật đầu, đi lên trước gõ cửa:
- Tô Thành Tiên!
Cô bước lên đẩy ván cửa ra, thế nhưng đẩy mãi cũng không có động tĩnh gì, cửa đã bị khóa trái.
Chu Đạt Thường:
- Lâm nương tử, ngươi muốn làm gì... mẹ của ta ơi!
Hai tấm ván cửa đột nhiên rời khỏi khung cửa, đập mạnh vào trong phòng, ván cửa vỡ nát, khói bụi bay lên mù mịt, Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn tay của mình, sức mạnh của thân thể này còn ghê gớm hơn cô tưởng tượng, chỉ dùng một chút sức lực đã có thể đập nát cánh cửa kia rồi.
Không khí đằng sau chợt trở nên tĩnh mịch, tựa như mọi người trong sân đều biến mất, ngay cả hơi thở cũng không còn.
Lâm Tùy An không rảnh nhìn phản ứng của bọn họ mà đi thẳng vào phòng kiểm tra.
Đây là một gian phòng tiêu chuẩn cao, đồ đạc bài trí đẹp hơn phòng cô rất nhiều, ngay cả đệm giường cũng dày hơn.
Chăn mền trên giường lộn xộn, dưới gầm giường không có giày, trên móc không có quần áo, Lâm Tùy An lục lọi hồi lâu cũng không tìm được bất cứ vật dụng tùy thân nào của Tô Thành Tiên, cô lại đi lòng vòng trong phòng một lát, sau đó phát hiện cửa sổ phía sau bị mở ra, đến gần xem thì phát hiện chứng cứ quan trọng đang nằm ở bãi cỏ bên ngoài cửa sổ... Một sợi dây da dính máu, một cái khều lửa nhuốm máu.
Lâm Tùy An vội rời khỏi căn phòng, mời Mục Trung, Chu Đạt Thường và mấy gã Bất Lương vào kiểm tra.
- Cỏ ngoài cửa sổ phía sau bị giẫm lên không ít, hẳn là Tô Thành Tiên đã...
Lâm Tùy An nhìn về phía đám người của La thị đang ngây như phỗng:
- Chạy rồi.
- Cửa thành mở vào đầu giờ thìn, phát hiện thi thể của La Thạch Xuyên là giữa giờ thìn hai khắc, lúc Bất Lương phong tỏa trước sau La trạch ước chừng là giờ tỵ ba khắc.
Mục Trung sải bước ra khỏi cổng lớn La trạch:
- Từ đầu giờ thìn đến giữa giờ tỵ ba khắc, Tô Thành Tiên chừng có hai canh giờ có thể trốn thoát.
Cửa phường mở trễ chậm hơn cổng thành hai khắc, cho dù Tô Thành Tiên trốn ra ngoài lúc cửa phường mới mở thì lúc này cũng chưa tới được cổng thành.
Chu Đạt thường đuổi theo bên cạnh Mục Trung, phía sau là hai gã Bất Lương:
- Phường Diên Nhân không có cửa phía đông, chỉ có một cửa tây thôi, mà nó lại ở gần khu chợ phía tây, nếu như muốn ra khỏi thành thì chỉ có thế đến phường phía bắc đường Lý Nhân sau đó đi về phía tây vòng qua hai phường Xuân Lộ và Lý Hồi thôi, không đủ thời gian.
Lâm Tùy An:
- ...
Được lắm anh bạn! Nói cái gì mà vừa phố vừa phường, nghe chẳng hiểu gì luôn.