Chương 11: Án Mạng

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Lâm Tùy An bị tiếng đập cửa kịch liệt đánh thức.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là xà nhà cao cao, phản ứng đầu tiên của Lâm Tùy An là mình lại xuyên không tiếp, cho đến khi nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa:

- Gia chủ... gia chủ! Gia chủ, ngài không sao chứ?!

Lâm Tùy An ôm gáy ngồi dậy, trước mắt tối đen từng đợt, sau ót đau nhức không thôi, cô nhìn xung quanh bốn phía, dưới thân là gạch xanh, bên trái là kệ giá chất đầy sách, trên mặt đất rải rác những tấm da nhỏ, bên phải là tấm bình phong ba mặt giấy gỗ... đây là phòng của La Thạch Xuyên.

Ký ức đêm qua giống như thủy triều tràn vào trong đầu đô, Lâm Tùy An giật mình, thầm kêu không ổn, vịn đầu đứng lên bước đến bên ngoài tấm bình phong, một màu đỏ tươi đột nhiên đâm vào tầm mắt cô, là máu.

Đầu của Lâm Tùy An kêu ong lên một tiếng, ánh mắt không tự chủ được di chuyển dọc theo vết máu, máu vòng qua mấy chiếc bàn, hiện ra một con đường hình vòng cung, còn xen lẫn dấu chân máu, điểm cuối là một đôi giày nhuộm máu, ánh mắt của Lâm Tùy An men theo giày, hai chân, thân thể chậm rãi di chuyển lên, cô nhìn thấy gương mặt của La Thạch Xuyên.

Ông ngồi thẳng trên mặt đất dựa vào bên trong cửa, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm chặt, gương mặt, cổ, tay đều nhợt nhạt, ngực trái bị thủng một lỗ máu, một nửa cơ thể thấm toàn máu và mùi tanh.

Người bên ngoài liều mạng đẩy cánh cửa ra, chấn động đến mức khiến thi thể của La Thạch Xuyên không ngừng lay động, Lâm Tùy An chợt hoàn hồn, nhanh chóng kiểm tra bản thân mình một chút, tay, quần áo, giày dép đều sạch sẽ, không có máu, lại vội quan sát tình hình trong phòng.

Tất cả cửa sổ đóng chặt, cửa sổ còn nguyên vẹn, giấy cửa sổ còn nguyên vẹn, trong phòng bày biện chỉnh tề, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, nóc nhà không thấy dấu hiệu bị hư hại, sổ sách nội thất kéo lên cao, có thể nhìn thấy ga giường bên trong, chăn xếp gọn gàng, trên móc áo treo một bộ thường phục màu đen, nền gạch xanh mơ hồ lóe sáng.

Ngoại trừ một vòng vết máu thì tất cả các nơi đều không có vết máu, quan trọng nhất là cửa phía sau thi thể của La Thạch Xuyên có một cổ tay thô to cắm vào, lúc này không chịu nổi ngoại lực kêu răng một tiếng, rồi đột nhiên gãy kìa, cánh cửa bị hung hăng đẩy ra, thi thể của La Thạch Xuyên nghiêng sang một bên, tư thế nằm ngồi chín mươi độ trên mặt đất.

Ánh mặt trời và hương hoa cuồn cuộn như thủy triều cùng tràn vào trong phòng, ngoài cửa có một đám người đang đứng, đứng đầu là Mạnh Mãn phía sau là bảy tám người hầu, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen, biểu cảm của mọi người đều tối tăm khó phân biệt.

Thân thể Lâm Tùy An kịch liệt nhoáng lên.

Cô hiểu rồi.... Phòng kín, thi thể, nghi phạm duy nhất tại hiện trường... thế giới này con mẹ nó hóa ra là một phiên bản thực tế của trò chơi ‘Ai là kẻ gϊếŧ người’!

*

- Gia chủ!



- A a a, nhiều máu quá!

- Gia chủ bị gϊếŧ rồi!

- Lâm nương tử gϊếŧ gia chủ!

Tiếng thét chói tai vang lên liên tục, Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn Mạnh Mãn đang loạng choạng xông vào, quỳ gối trước thi thể của La Thạch Xuyên gào khóc, đám người hầu sợ tới mức gào khóc thảm thiết ở bên ngoài, có hai người sợ đến mức tè cả ra quần, người đàn ông áo đen đứng ở bên ngoài cảnh giác nhìn vào trong phòng, gương mặt hắn góc cạnh rõ ràng, bộ râu quai nón cắt tỉa tỉ mỉ, trên đầu buộc băng đeo trán, đột nhiên hắn hung hăng ném ánh mắt lên người Lâm Tùy An, đôi đồng tử hung ác như một con dã thú, đó là ánh mắt khi nhìn những người cực kỳ hung ác.

Đùa gì đấy!

Lâm Tùy An véo đùi mình một cái thật mạnh, sự đau nhức từ bên ngoài đánh thức não bộ đang đơ ra của cô, cô quát lên:

- Đừng bước vào! Bảo vệ hiện trường! Đi báo quan!

Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, đám người hầu choáng váng, Mạnh Mãn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt đầy nước mắt, ánh mắt của nam nhân áo đen từ hung ác biến thành kinh ngạc.

Hai tay của Lâm Tùy An cắm vào ống tay áo, móng tay bấm mạnh vào cổ tay, cô đang cố ép buộc mình phải giữ tỉnh táo, bình tĩnh nói:

- Ta sẽ đợi ở nơi này, tuyệt đối không trốn đi, các ngươi mau đi báo quan!

Mọi người vẫn còn ngây ra.

- Nhanh lên!

Lâm Tùy An lại quát lên lần nữa.

Mạnh Mãn giật mình, cũng quát lớn:

- Báo quan!

Người hầu đứng bên ngoài lúc này mới la hét chạy đi.

Mạnh Mãn đảo mắt nhìn về phía Lâm Tùy An, đôi mắt đỏ thẫm, hai tay siết chặt, toàn thân hơi run rẩy:



- Ngươi...

- Đứng yên đó đừng nhúc nhích, vừa rồi ngươi đã phá hủy hiện trường, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hiện trường điều tra.

Lâm Tùy An nói thật nhanh:

- Đêm qua đến ngắm trăng theo lời mời của La gia chủ, không ngờ bị người ta đánh lén ngất xỉu, sáng nay vừa thức dậy đã phát hiện mình bị nhốt trong phòng, La gia chủ...

Lâm Tùy sắp xếp logic lại một chút:

- Lúc ta nhìn thấy hắn thì hắn đã chết rồi.

Mạnh Mãn co rụt người lại ngã ngồi trên mặt đất.

Lâm Tùy An căng thẳng sắp xếp lại manh mối: Đêm qua lúc tắt đèn hẳn là thời điểm La Thạch Xuyên bị sát hại, nhưng lúc ấy không có tiếng kêu cứu nào, chỉ nghe được tiếng hít thở, bây giờ nghĩ lại có lẽ không phải hô hấp của La Thạch Xuyên, mà là của hung thủ, kẻ đánh ngất cô hẳn là hung thủ.

Trong phòng không có dấu vết đánh nhau, chứng tỏ La Thạch Xuyên bị gϊếŧ trong tình huống không hề phòng bị, La Thạch Xuyên có quen biết hung thủ sao? Không, còn có một khả năng nữa, hung thủ gϊếŧ La Thạch Xuyên sau đó vội vàng dọn dẹp hiện trường, nếu có thuốc thử Luminol... Lâm Tùy An gõ gõ đầu mình, không thể dùng tư duy điều tra hiện đại để suy đoán được... vì sao hung thủ lại đánh ngất cô, chẳng lẽ cho rằng cô đã nhìn thấy hung thủ sao? Vậy tại sao không gϊếŧ người diệt khẩu, lại còn giữ cô lại hiện trường vụ án? Vu khống cô để giúp mình thoát tội sao?

Lâm Tùy An dùng sức lắc đầu, cố buộc mình thoát khỏi những suy nghĩ lộn xộn kia, sau đó lại quan sát xung quanh lẫn nữa.

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi thân phận bị hiềm nghi gϊếŧ người này đã.

Manh mối có lợi đối với cô trước mắt có hai, một là trên người cô không có bất cứ vết máu nào, hai là không có động cơ gϊếŧ La Thạch Xuyên, nhưng những chứng cứ này quá mỏng manh, căn bản không đứng vững được, trừ khí cô phá vỡ được chứng cứ bất lợi nhất trước mắt... phòng kín.

Bây giờ cô không thể đυ.ng vào bất cứ vật gì trong phòng, nếu không thì rất có thể sẽ bị vu không là phá hủy chứng cứ, cách tốt nhất là chờ quan phủ đến khảo sát hiện trường rồi mới hành động, nhất là thi thể của La Thạch Xuyên, Lâm Tùy An cực kỳ buồn bực, vì sao lại là vị trí và tư thế như vậy? Ông ta chết bao lâu rồi? Vết thương chí mạng... có lẽ là ở ngực.

Hung khí là gì? Tại sao không thấy hung khí?

Pháp y ở nơi này có đáng tin không đây?

Lâm Tùy An âm thầm cầu nguyện.