- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ
- Chương 4: Dụ dỗ song tu
Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ
Chương 4: Dụ dỗ song tu
Trở về nhà trong tình trạng rất nhiều nghi hoặc, Lưu Vũ mang theo chú cừu nhỏ của mình đi ra sau vườn, sau đó dặn dò nó đứng ở bên dưới gốc cây chờ mình. Lúc này, Lưu Vũ cũng phát hiện ra được, đàn cừu còn chưa có trở về. Rất có thể, bọn chúng sau khi nhìn thấy trời sáng, đã tự mình đi lên núi kiếm ăn.
Nhưng dù sao, đàn cừu đã gắn bó với cậu lâu như vậy, trở về không thấy được bọn chúng, trong lòng Lưu Vũ vẫn có một chút thất lạc.
Nhanh chóng đẩy cửa bước vào trong nhà, thấy người bên trong đã đi hết. Lúc này, Lưu Vũ mới đi vào trong phòng của mình, dự định thay nhanh quần áo, rồi sau đó tìm thứ gì đấy để ăn lót dạ cho đỡ đói.
Nhưng lúc đi ra khỏi phòng, cậu mới sực nhớ ra là trong phòng mình đã hết kẹo lưu trữ, chỉ có thể đi vào bên trong phòng khách, lấy một ít của con bé Trình Trình hay giấu dưới hộc tủ.
Cũng không biết, con bé Trình Trình này thường ngày vẫn trốn ở trong phòng đọc sách. Hôm nay trời mới vừa sáng, nó lại đi ra ngoài để làm gì. Còn thím Mai, lúc bình thường bà ta vẫn hay làm việc cho thôn. Nên thời gian này, bà ta sẽ không có mặt ở nhà.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Lưu Vũ sau khi biết được chuyện của thím Mai với gã đàn ông mắt chột kia, cậu ta vẫn trở về vào lúc này.
Chỉ có điều, khi Lưu Vũ đi vào bên trong phòng khách, dự định lấy một ít kẹo cho con cừu nhỏ của mình. Thì lúc này, bên trong phòng ngủ của thím Mai, đột nhiên vang lên những âm thanh rất kỳ lạ. Vốn tưởng trong nhà không có người, lúc này nghe được âm thanh như vậy, trong lòng Lưu Vũ không khỏi dấy lên nghi hoặc.
Nếu là trước đây, Lưu Vũ liền sẽ cho rằng thím Mai có thể là đang ngủ mơ, thấy cái gì đó nên mới nói mớ. Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, cậu ta bây giờ đã hiểu, thì ra những lúc như vậy, là thời gian bà ta làm ra những việc không được đàng hoàng.
Vốn dĩ, Lưu Vũ đã muốn rời đi, không muốn đυ.ng mặt bà ta vào lúc này. Nhưng bước chân của cậu ta vừa mới nhấc lên, đột nhiên nghe ở trong phòng vang lên tên gọi của mình.
“Lưu Vũ, cháu đừng đi!”
Nghe được tiếng kêu như là câu hồn đoạt phách này của bà ta, trong lòng của Lưu Vũ không khỏi trở nên hốt hoảng. Đồng thời, ở trong đầu của cậu ta lúc này cũng xuất hiện ra một cái âm thanh vô cùng kỳ lạ, như muốn thúc giục cậu ta đi tới cửa phòng của thím Mai. Sau đó, bất tri bất giác Lưu Vũ đã đứng trước cửa phòng của người phụ nữ này.
Thông qua khe hở của cánh cửa phòng, Lưu Vũ có thể thấy được, bên trong là một hình ảnh vô cùng kích động.
Mặc dù trong phòng hiện tại không đủ ánh sáng. Hơn nữa, thím Mai vốn dĩ đã đem toàn bộ cửa phòng đóng kín. Thế nên, ánh sáng lúc này trở nên vô cùng yếu ớt, chúng chỉ có thể len lỏi qua từng khe hở trên vách ván gỗ, chiếu rọi vào bên trong.
Cho dù như vậy, nhưng trong mắt của Lưu Vũ, toàn bộ hình ảnh bên trong phòng ngủ của thím mai vô cùng rõ ràng.
Chỉ thấy, lúc này đang nằm trên giường là một người phụ nữ với thân hình đầy đặn, toàn bộ cơ thể phô bày ra những đường cong rõ nét. Mặc dù không quá tinh tế, nhưng cũng đủ khiến một chàng trai trẻ, chưa từng trải qua nhân sự như Lưu Vũ cảm thấy thở gấp.
Ngoại trừ một cái qυầи ɭóŧ trắng tinh, đã bị kéo xuống gần hơn phân nửa. Thì trên người của thím Mai, hoàn toàn không mặc gì cả. Với lại, bà ta không biết có phải quá mức kích động hay không, lúc này cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Nhất là, trong miệng của bà ta lại không ngừng phát ra những âm thanh vô cùng dâʍ đãиɠ.
Mà điều làm cho Lưu Vũ ngạc nhiên nhất là, ở bên cạnh giường của thím Mai, không biết vì sao lại để một quả dưa chuột trên đó. Hơn nữa, từ góc nhìn của Lưu Vũ, còn trông thấy được vài cọng lông quăn, với một chút nước trắng. Chẳng hiểu những thứ đó là vật gì, trong lòng Lưu Vũ âm thầm kinh ngạc.
Thế nhưng, ngay lúc trong đầu cậu ta hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi thật lớn. Thì bất thình lình, không biết con bé Trình Trình từ đâu chạy về, đột nhiên hô to lên một tiếng.
“Anh Vũ, anh đang làm gì ở đây?”
Bị tiếng hô này của nó, làm cho Lưu Vũ không khỏi giật mình, suýt chút nữa là đã ngã nhào ra đất.
Thế nhưng, phát hiện ra được ánh mắt của con bé đang đảo về phía minh, nhìn với biểu hiện vô cùng tinh quái. Lúc này, Lưu Vũ mới sực nhớ tới, vừa rồi là mình đang nhìn lén vào trong phòng ngủ của mẹ nó.
Vậy nên, trong lòng của Lưu Vũ không khỏi hốt hoảng, cậu ta vội vàng đưa tay ra che lấy cái miệng của con bé lại, sau đó còn cố ý đưa lên một ngón tay trỏ, đặt ở trên môi của mình nói khẽ.
“Suỵt!”
“A, có phải là anh đang nhìn lén mẹ em ngủ, đúng không?”
Bàn tay của Lưu Vũ vừa mới bỏ ra khỏi miệng của con bé, bên tai của cậu ta đã vang lên một câu hỏi như vậy. Nhất thời, cậu ta rơi vào tình huống vô cùng khó xử, không biết mình phải làm như thế nào mới giải thích được sự hiểu nhầm.
Ngay vào lúc này, cánh cửa phòng của thím Mai đột nhiên mở ra. Ban đầu, nhìn thấy Lưu Vũ đứng ở trước cửa phòng của mình, bà ta cũng hơi có một chút giật mình. Nhưng sau đó, thấy con gái của mình cũng ở đây, bà mới quay sang nhìn hai người bọn họ, đặt ra câu hỏi.
“Hai đứa làm gì ở đây?”
Trong lúc Lưu Vũ không biết làm thế nào để giải thích, thì con bé Trình Trình lại nghi hoặc nhìn về phía mẹ mình. Sau đó, nó hỏi một câu, đủ khiến để cho thím Mai trở nên hoảng hốt, xấu hổ.
“Mẹ, mặt mẹ làm sao lại đỏ như vậy? Có phải, mẹ lại bị sốt nữa không? Mỗi lần, con nghe trong phòng mẹ kêu lên những tiếng khó nghe, thì lúc nào mặt mẹ cũng đỏ như vậy?!”
Không biết có phải là có tật giật mình hay không. Nhưng lúc này, nghe được con gái nói ra những lời như vậy, ánh mắt của bà ta không thể nào nhịn được, liếc khẽ về phía Lưu Vũ một cái.
Giống như phát hiện ra được ánh mắt khác thường của bà ta. Lưu Vũ lúc này mới giật mình, hô lên một tiếng.
“A, hôm qua không biết vì sao con lại ngủ quên ở trong miếu thần, bây giờ cảm thấy bụng rất đói. Thím Mai, trong nhà của mình còn có cơm nguội hay không?”
Thấy Lưu Vũ nhắc đến chuyện ở miếu thần, sắc mặt của bà ta hơi biến đổi một chút. Nhưng rất nhanh, bà ta liền đem nó che giấu đi. Sau đó, bà ta chỉ tay về phía nhà bếp, nói còn có một ít đồ ăn thừa để lại từ tối hôm qua.
Nghe vậy, Lưu Vũ không chút do dự, liền nhanh chân chạy đi. Đợi cho đến khi lấy được thức ăn, Lưu Vũ cũng nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ của mình.
Lúc này, ở phía bên ngoài phòng khách, hai mẹ con thím Mai đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, sắc mặt của bà ta nghiêm lại, trừng lấy con gái của mình.
“Trình Trình, sáng sớm hôm nay con lại đi đâu? Con có biết, mẹ đã tìm con cả buổi rồi không?”
Nghe mẹ của mình bắt đầu có ý định trách phạt, cô bé Trình Trình liền mượn lấy lý do, nhanh chóng chạy ù vào trong phòng ngủ của mình, sau đó liền đóng kín cửa lại. Thấy con gái chạy đi, bà ta cũng không có dự định tiếp tục truy hỏi, mà ánh mắt của bà ta, hướng về phía căn phòng của Lưu Vũ, mang theo một chút trầm mặc.
Lúc này, sau khi xử lý xong đống thức ăn nguội còn thừa, Lưu Vũ cảm thấy cái bụng của mình đã có chút dễ chịu hơn một ít. Sau đó, cậu ta lại bắt đầu nghĩ đến những âm thanh kỳ lạ ở trong đầu của mình. Nhất là âm thanh của chị Ngọc Khuê, con dâu của bác trưởng thôn.
Ngay cả vừa rồi, cậu ta cũng đọc được suy nghĩ của thím Mai. Mặc dù nó rất hỗn loạn, nhưng có thể thấy được, đây chính là suy nghĩ thật sự ở trong lòng của bà ta. Còn của Trình Trình, thật ra vì cậu ta không có để ý, nên cũng không rõ con bé này có bị mình đọc được suy nghĩ hay không?
Nghĩ như vậy một hồi, Lưu Vũ bắt đầu rơi vào trầm tư. Nhưng cậu ta còn chưa kịp suy nghĩ bao lâu, thì ở trong phòng đột nhiên hiện ra một người thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt của nàng không ngừng chớp chớp, nhìn ngắm, rồi đánh giá mọi thứ xung quanh.
“Ai nha, đây là nhà của chủ nhân sao? Nhìn nơi này linh khí thật là mỏng manh. Chỉ có điều, dương khí ở đây làm sao lại nhiều như vậy? Thế nhưng, Mị Nhi lại rất thích nha! Hi hi hi!”
Nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng Lưu Vũ không khỏi hoảng hốt. Đồng thời, cậu ta vô cùng kinh ngạc, nàng làm như thế nào, lại xuất hiện ở đây?
“Ai nha, chủ nhân làm sao lại nhìn người ta như vậy, người ta thật sự sẽ rất ngượng ngùng đó nha!”
Thiếu nữ xinh đẹp này, tự nhiên là Hồ Mị Nhi mà lần trước Lưu Vũ đã nhìn thấy ở trong tượng thần. Nhưng khi đó, nàng ta đã hóa thành một vệt ánh sáng, chui vào trong đầu của cậu ta. Hiện tại, nàng làm sao lại chui ra ngoài?
Chẳng lẽ, từ trước đến giờ, nàng vẫn tồn tại ở trong đầu của mình hay sao?
Vừa nghĩ đến khả năng này, không hiểu vì sao Lưu Vũ lại có cảm giác lành lạnh sống lưng. Mà thiếu nữ hồ ly, lúc này dường như cũng nhìn thấu được suy nghĩ của cậu ta, khóe môi của nàng không khỏi cong lên, lộ ra một nụ cười vô cùng mê hoặc. Sau đó, cả người của nàng đều dán sát lên trên người Lưu Vũ, trong miệng của nàng còn thổi ra một ngụm khí thơm, âm thanh cực kỳ dụ hoặc.
“Chủ nhân, hiện tại trời vẫn còn sớm, dương khí lại thịnh như vậy. Hay là, chúng ta song tu đi. Như thế, chủ nhân không những vừa được vui vẻ, vừa có thể tăng cường được sức mạnh thân thể nữa nha!”
Trước sự cám dỗ của Hồ Mị Nhi, cả người Lưu Vũ đều nóng bừng lên. Ánh mắt của cậu ta vô cùng nóng bỏng, nhìn về phía bộ ngực đang không ngừng phập phòng, như muốn mời gọi người khác tới cắn một ngụm của Hồ Mị Nhi.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ
- Chương 4: Dụ dỗ song tu