Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ

Chương 22: Tam Nhãn Linh Xà.

« Chương Trước
Sự xuất hiện bất ngờ của thím Mai làm cho Lưu Vũ rất giật mình. Cậu không hề nghĩ đến, bà ta lại trở về đúng vào lúc

này.

Cũng may, cậu đã không còn là chàng trai chăn cừu ngu ngơ, không hiểu chuyện gì. Trong đầu của cậu bắt đầu cấp tốc

vận chuyển. Thân hình cũng từ dưới đất, lòm còm bò dậy. Trên khuôn mặt chất phác của cậu ta, lúc này lộ ra mấy phần

xấu hổ lẫn ngượng ngùng.

“Thím!”

Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Lưu Vũ, mày ngài của thím Mai càng thêm nhíu chặt lại.

“Tiểu Vũ, nói cho thím biết, tại sao con lại đi vào trong phòng của thím khi chưa có sự cho phép?”

Thấy bà ta tỏ ra tức giận như vậy, Lưu Vũ chỉ có thể ấp úng một hồi, sau đó mới lúng túng gãi đầu, nói ra. Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com

“Thím, con… con cũng không phải cố ý. Vừa rồi, trong lúc con đang xuống bếp, đột nhiên thấy một con rắn bò ngang

qua. Thế nên là, con mới chạy đuổi theo nó, sợ nó sẽ trốn ở trong nhà mình, làm hại đến thím và em Trình. Nhưng không

nghĩ đến, con rắn này lại nhanh như vậy. Lúc con chạy đuổi theo, thì nó đã chui vào trong phòng của thím. Thế nên… thế

nên con mới chưa xin phép thím, đã đi vào trong phòng. Thím, con… con xin lỗi thím!”

Nhìn Lưu Vũ với bộ dạng “thành thật” nói ra những lời nói dối trắng trợn như vậy, cho dù là Hồ Mị Nhi, nàng cũng nhịn

không được, tỏ ý khinh thường ra mặt.

Nhưng lúc này, Lưu Vũ làm gì có thời gian để ý đến suy nghĩ của nàng? Cậu ta đang cân nhắc, không biết lời nói dối của

mình có thể tạm thời lừa gạt được thím Mai hay không.

Cũng không rõ là vận khí của cậu ta tốt, hay lời nói dối của cậu ta quá mức chân thành. Mà lúc này, trong khi thím Mai

vẫn còn đang suy nghĩ sự thực hư từ trong lời nói vừa rồi của cậu ta. Thì bỗng dưng, hai mắt của bà ta mở lớn, khuôn

mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi, lắp bắp hô lên một tiếng.

“Aaa… rắn… rắn!!!”

Nhìn thấy bà ta bị dọa sợ, cả người đều nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì ôm chầm lấy mình, biểu hiện trên khuôn mặt

của Lưu Vũ lúc này có thể nói là vô cùng đặc sắc. Cả người cậu cứ cứng đờ ra, giống như vừa mới bị ai đó điểm huyệt.

“Cái này, cũng không phải quá mức trùng hợp rồi đi?”

Từ dưới gầm giường của thím Mai, không biết từ lúc nào một cái đầu rắn đột nhiên nhô ra ngoài. Sau đó, một con rắn với

chiều dài hơn ba thước, toàn thân vảy đen sáng bóng, dần dần bò ra. Mặc dù màu sắc của nó rất tối, nhưng nhờ có ánh

sáng lọt qua khẽ hở từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, Lưu Vũ vẫn có thể nhìn thấy rõ, trên đỉnh đầu của con rắn này vậy

mà mọc ra tới tận ba con mắt. Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!

Nhất là con mắt thứ ba, nằm ngay giữa đầu của nó, lộ ra một tia huyết sắc, trông rất kỳ dị.

“Là Tam Nhãn Linh Xà!”



Lúc này, thân hình của Hồ Mị Nhi lần nữa hiện ra ở trước mặt của Lưu Vũ, trong miệng của nàng còn khẽ hô lên một

tiếng. Nhưng thím Mai hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt được nàng. Hơn nữa, bà ta đã bị con rắn này dọa sợ, chỉ

có thể run rẩy thân hình, đem toàn bộ cơ thể của mình áp sát vào trên cánh tay của Lưu Vũ, giữ chặt không buông.

Nếu như không phải nghe được lời nói của Hồ Mị Nhi, Lưu Vũ còn thật sự cảm thấy nghi ngờ, có phải người phụ nữ này

đang muốn chiếm tiện nghi của mình hay không?

Nhưng sau khi nghe Hồ Mị Nhi nói rõ đây là một đầu sơ giai yêu thú, hơn nữa vẫn chỉ ở vào giia đoạn ấu niên kỳ, còn

chưa có trưởng thành, ánh mắt của cậu ta lập tức sáng bừng lên.

Đây là con yêu thú thứ hai mà cậu phát ra ở thôn Kiều. So với con trăn khổng lồ ở trên núi, thì con rắn này, dường như

có giá trị hơn rất nhiều.

Thế nên, lúc này Lưu Vũ một mặt kiên định, vỗ lấy cánh tay của thím Mai, nói ra.

“Thím, thím không cần phải sợ. Có con ở đây rồi, con rắn này cứ giao lại cho con giải quyết đi!”

Đối với một đầu sơ giai yêu thú, hơn nữa đang còn ở trong giai đoạn ấu niên, thực sự Lưu Vũ cũng không có quá nhiều

kiêng kỵ. Dù sao, thực lực của cậu xưa đâu bằng nay. Hơn nữa, bên cạnh còn có Hồ Mị Nhi giúp đỡ, Lưu Vũ không tin,

mình lại không thể nào đối phó được con rắn này?

Khè khè!

Dường như nhận ra được sự uy hϊếp từ trên người của Lưu Vũ, cái đầu của con rắn này vậy mà ngốc lên. Con mắt thứ

ba nằm trên đỉnh đầu của nó, đột nhiên mở to ra. Bên trong con ngươi của nó, bắn ra một luồng huyết vụ.

Lúc này, Hồ Mị Nhi vội vàng kinh hô một tiếng.

“Chủ nhân, cẩn thận!”

Nhưng mà, Lưu Vũ đã không kịp phản ứng, cậu chỉ có thể lách người, tránh để cho luồng huyết vụ này bắn trúng vào mắt

mình. Còn thím Mai đang đứng ở bên cạnh, tất nhiên là không có cách nào tránh khỏi.

Mặc dù không biết rõ đây là thứ gì, nhưng trong lòng Lưu Vũ vẫn không khỏi âm thầm kinh hãi, sắc mặt của cậu ta hơi có

mấy phần tái nhợt, quay qua hỏi thăm Hồ Mị Nhi.

“Mị Nhi, đây là thứ gì?”

Không hiểu vì sao, lúc này Lưu Vũ luôn có cảm giác ánh mắt của Hồ Mị Nhi nhìn về phía mình, hơi có vẻ mang theo một

chút kỳ dị.

Nhưng cũng không đợi cho Lưu Vũ đợi lâu, âm thanh của nàng đã bắt đầu đáp lại.

“Chủ nhân, đây là huyết độc, một loại độc tố đặc thù được tích trữ bên trong con mắt thứ ba của loại Tam Nhãn Linh Xà

này. Chất độc của nó mặc dù không gây chết ngươi, nhưng có thể tạo ra ảo giác, làm cho thần kình tê liệt. Hơn nữa, nó

còn mang theo một chất kí©h thí©ɧ, có thể khiến cho cơ thể người thường, có một chút phản ứng khác thường.



Ngay lúc Hồ Mị Nhi vẫn còn đang nói chuyện, Lưu Vũ có thể cảm nhận được, phía trên cơ thể của thím Mai lúc này có sự

biến đổi khác thường.

Ngay sau đó, cậu nghe được âm thanh ồ ồ, từ trong miệng của bà ta phát ra.

“Tiểu… Tiểu Vũ, thím… thím đột nhiên thấy nóng quá!”

Trước ánh mắt trợn trừng của Lưu Vũ, quần áo trên người của thím Mai bắt đầu cởi xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng

bóng, vô cùng bắt mắt.

Trong lúc nhất thời, Lưu Vũ nhịn không được, đành phải nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Nhưng may là cậu ta phản ứng kịp thời, vội vàng hô to lên một tiếng.

“Thím Mai, thím nhanh bình tĩnh trở lại!”

Dường như tiếng hét này của Lưu Vũ rất có chút tác dụng. Lúc này, thần sắc của thím Mai từ trong trạng thái mê mang,

đã hơi có mấy phần tỉnh táo lại.

Nhưng khi thấy quần áo ở trên người của mình bị cởi ra một nửa, sắc mặt của bà ta liền đỏ bừng lên.

“Khục, thím, hiện tại nơi này tạm thời không thể ở lâu. Thím đi ra ngoài trước đi, để con đem con rắn này bắt lại!”

Nói xong, Lưu Vũ cũng không để cho thím Mai có cơ hội phản ứng, liền trực tiếp đem thân hình vẫn còn đang thất thần của bà ta đẩy đi ra ngoài. Sau đó, cậu mới đem cửa phòng khóa chặt lại.

Cuối cùng, ánh mắt của cậu ta mới chăm chú nhìn về phía con rắn ở ngay trước mặt.

“Khốn nạn, suýt chút nữa là mày đã hủy hoại hết toàn bộ thanh danh của tao. Hôm nay, tạo không gϊếŧ mày, thật sự là không thể được!”

Lưu Vũ có thể không tức giận sao? Vừa rồi, huyết vụ từ trong con mắt thứ ba của con rắn này bắn ra, không chỉ gây ảo giác cho thím Mai, mà ngay cả cậu ta cũng bị ảnh hưởng.

Nếu như không phải hôm qua đã hấp thu một ít năng lượng từ mật của con trăn khổng lồ kia, để cho cậu ta đối với độc tố của nó hơi có mấy phần kháng lại. Sợ rằng, vừa rồi cậu đã rơi vào mê hoặc, có thể làm ra chuyện gì đó mà bản thân cậu ta không thể nào chấp nhận được.

Chính vì thế, lúc này Lưu Vũ cực kỳ tức giận, thân hình cậu ta nhanh chóng lao tới, hướng về phía đình đầu của con rắn này đập tới.

Chỉ có điều, mặc dù là một đầu yêu thủ ấu niên, nhưng con rắn này dù sao cũng là sơ giai yêu thủ, so với một võ sĩ nhất đoạn sơ kỳ đỉnh phong như Lưu Vũ hoàn toàn không có thua kém chút nào.

Thế nên, lúc công kích của Lưu Vũ đánh tới, thân hình của con rắn này cũng nhanh chóng di chuyển để tránh đi.

Đừng nhìn con rắn này chỉ biết bò trường, không thể nào chạy như Lưu Vũ. Nhưng thực chất, tốc độ phản ứng của nó không hề thua kém gì cậu ta.

Lần đầu công kích thất bại, sắc mặt của Lưu Vũ càng tối sầm lại.

“Chết tiệt, mày có ngon thì đứng tránh, tránh như vậy thì hảo hán gì?”

Không biết có phải là nghe hiểu được tiếng nói chuyện của Lưu Vũ hay không, mà cái đầu lưỡi của con rắn này đột nhiên phun ra, trong miệng của nó phát ra mấy tiếng khò khè. Từ trong ánh mắt của nó, Lưu Vũ có thể cảm nhận được mấy phần khinh thường.

“Khốn nạn, ngay cả một con rắn như mày cũng dám khinh thường tao?”

Nối giận, Lưu Vũ lần nữa dồn hết lực lượng, từ trên không trung nhảy bố tới, quyết chí dùng một quyền, đem đầu của con rắn này đập nát.

Coong!

Thế nhưng, ngay sau đó sắc mặt của cậu ta liền cứng đờ lại, ánh mắt không thể nào tin được, nhìn về phía nắm tay của mình

“Cái này, cũng không nên cứng như vậy chứ?”
« Chương Trước