Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ

Chương 20: Bằng chứng.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trải qua một đêm không ngủ, hai mắt của Lưu Vũ lúc này liền mở to ra, trong lòng khó có thể kìm nén được kích động,

chỉ muốn mở miệng hô lên thành tiếng, đem toàn bộ tâm tình phát tiết ra ngoài. Nhưng lúc này trời vẫn còn sớm, Lưu Vũ

thật sự không muốn mọi người bị tiếng thét của mình làm cho tỉnh dậy.

Trong khi đó, đang ngồi xếp bằng ở phía đối diện, tinh thần của Hồ Mị Nhi lại tỏ ra vô cùng uê oải, cả người nàng giống

như bị rút đi mấy phần sinh khí, hơi có một chút u oán nhìn về phía Lưu Vũ.

“Chủ nhân, ngài đã hài lòng hay chưa?”

Bắt gặp ánh mắt trách móc của Hồ Mị Nhi nhìn về phía mình, trong lòng Lưu Vũ hơi có một chút dị động. Nhưng cậu ta

cũng không có làm ra bất kỳ động tác đi quá giới hạn nào, chỉ ngồi yên lặng ở một chỗ, sau đó mới khẽ nhếch mép lên

cười khẩy. N hảy hố ţruyện ŋhanh ŋhất tại Nhayho .c0m

“Vẫn tạm được!”

Thấy thái độ của Lưu Vũ như vậy, thật sự trong lòng Hồ Mị Nhi rất tức giận, chỉ muốn đi lên hung hăng dạy dỗ cho cậu ta

một trận. Nhưng nhớ tới tình cảnh của mình vào tối hôm qua, lại biết rõ thân phận và địa vị của hai người đã có phần

khác biệt, nàng dù không muốn, cũng chỉ có thể cố gắng chấp nhận, nuốt uất ức vào lại trong lòng.

“Tiểu Vũ, con đã dạy hay chưa?”

Ngay lúc hai người bọn họ đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, thì phía bên ngoài cửa phòng, đột nhiên vang lên thanh

âm của thím Mai.

Hai người bọn họ lại nhìn nhau một hồi, trong ánh mắt của Hồ Mị Nhi mang theo một chút không cam lòng, rất muốn

phản kháng lại ý đồ của Lưu Vũ. Nhưng thấy Lưu Vũ sờ lên chiếc nhẫn đeo ở trên tay, nàng biết là mình không có cách

nào chống lại, nên chỉ có thể bất đắc dĩ, hóa thành một vệt ánh sáng, chui vào bên trong ẩn trốn.

“Tiểu Vũ…”

Nhìn theo thân ảnh của Hồ Mị Nhi biến mất ở bên trong chiếc nhẫn, phía bên ngoài cửa phòng, âm thanh của thím Mai lại

lần nữa vang lên.



Nhưng lúc này, tinh thần của Lưu Vũ đang tập trung cảm nhận về sự biến hóa ở trên cơ thể của mình, nên cậu ta cũng

không có để ý nghe thấy. Mặc dù bề ngoài của bản thân chẳng có một chút thay đổi nào, nhưng Lưu Vũ có thể cảm nhận

được, từng tấc da thịt trên người của mình, hiện tại đang ẩn chứa một loại lực lượng vô cùng hùng hậu. Chỉ cần cậu

muốn, cậu hoàn toàn có thể dùng một bàn tay đem một khối đá to, nặng đến vài trăm cân đập vỡ.

Tất nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác sau khi lực lượng cơ thể đột nhiên tăng lên quá nhanh, để cậu không có cách nào

kiểm soát được trạng thái cơ thể của mình về hình thức bình thường. Nhưng nếu chỉ là một khối đá mấy chục cân, Lưu

Vũ vẫn rất tự tin, bản thân có thể đập vỡ một cách dễ dàng.

Theo lý giải của Hồ Mị Nhi, hiện tại thực lực của cậu đã đạt đến võ sĩ nhất đoạn, sơ kỳ đỉnh phong. Tức là so với đám

người mặt sẹo và tên mắt chột kia, hơi mạnh hơn một chút. Còn so với Phạm Thanh Thanh, vẫn còn một đoạn khoảng

cách rất xa.

Dù sao, cả tối hôm qua cậu chỉ hấp thu được một phần ba lực lượng từ bên trong mật trăn. Nếu như có thể đem toàn bộ

lực lượng của nó hấp thu, thực lực của cậu không chỉ dừng lại ở nhất đoạn sơ kỳ, thậm chí có thể vượt lên nhất đoạn

trung kỳ, đạt đến hậu kỳ đỉnh phong cũng không tệ.

Đương nhiên, trên người của con trăn này, cũng không chỉ có một cái mật trăn là có tác dụng. Thịt, nhất là tinh huyết của

con trăn này, mới thật sự là đồ vật đại bổ đối với Lưu Vũ. Chỉ đáng tiếc, tối hôm qua không có cơ hội dùng đến, nếu

không cậu cũng rất muốn thử nghiệm xem thực lực của mình có thể tăng lên mạnh đến bao nhiêu.

“Tiểu Vũ, con vẫn chưa có thức dậy sao? Dì với bé Trình cần phải đi lên trạm xá. Nếu con tỉnh dậy rồi, thì lát nữa tự mình

xuống bếp làm đồ ăn đi nhé! Dì với bé Trình cần phải xuất phát sớm, đồ ăn cũng chưa làm kịp!”

Đứng ở bên ngoài cửa phòng, âm thanh của thím Mai lại lần nữa vang lên. Nhưng lúc này, bà ta nói xong liền dự định

xoay người rời đi. *Cập nhật chương mới nhất tại лhayhȯ .com

Mà Lưu Vũ sau một hồi kiểm tra, cảm giác cơ thể đã không có vấn đề gì. Lúc này, cậu mới vươn người đứng dậy, bước

chân xuống giường, đi tới bên ngoài mở ra cửa phòng.



“Thím!”

Nghe được tiếng hô của Lưu Vũ, thím Mai lúc này mới giật mình, quay đầu nhìn lại.

“Ừm!”

Thế nhưng sau khi ánh mắt của bà ta nhìn về phía Lưu Vũ, bên trong con ngươi không thể nhịn được, hiện lên một tia

sững sờ. Không biết vì sao, lúc này bà ta luôn có cảm giác, trên người của Lưu Vũ ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó,

khiến cho bà ta như bị thu hút, nhịn không được lại muốn nhìn nhiều thêm vài lần.

Chỉ có điều, lúc này ở phía cửa phòng đối diện, âm thanh của cô bé Trình Trình lại đột nhiên vang lên.

“Mẹ, con thật sự không muốn đi lên trạm xá, mẹ có thể đừng dẫn con đi được không?”

Cô bé này đối với bệnh viện vẫn còn một sự ám ảnh, sợ hãi không cách nào có thể vượt qua được. Nên mỗi lần nhắc

đến, cô bé đều là một bộ mặt nhăn nhó, hoàn toàn không có một chút cảm giác tình nguyện nào.

Đối với những việc khác, có lẽ thím Mai còn muốn nhân nhượng cô bé vài phần. Nhưng chuyện này liên quan đến sức

khỏe của con gái mình, nên vẻ mặt của thím Mai trở nên vô cùng nghiêm khắc.

“Không được là không được, con nhất định phải đi lên trạm xá để kiểm tra. Chỉ khi nào bác sĩ ở trên đó bảo con có thể về

nhà, thì mẹ mới cho phép con được về nhà!”

“Me!ll”

Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình nghiêm nghị như vậy, trong lòng của cô bé thật sự rất buồn bực, khó chịu. Nhưng lúc này, Lưu Vũ lại đột nhiên lên tiếng, nói xen vào.

“Trình Trình, em nghe lời mẹ em lần này đi. Độc của con rắn hôm qua, thật sự rất nguy hiểm. Tuy rằng anh đã giúp em hút chất độc ra ngoài. Nhưng anh cũng không phải là bác sĩ, cũng không thể nào đảm bảo được chất độc có còn xót lại hay không. Thế nên, em phải nghe lời, đi lên kiểm tra cho đàng hoàng. Lỡ đâu, bên trong còn sót lại một ít độc tố thì sao? Đến lúc đó, em bị cưa chân thì làm thế nào?”

Vừa khuyên nhủ, lại vừa mang theo hàm ý đe dọa. Mấy lời nói của Lưu Vũ, thật sự là để cho cô bé không khỏi sợ hãi, sắc mặt đã tái đi không ít. Sau đó, cô bé mới mím chặt môi, dáng vẻ vẫn không mấy tình nguyện, nhìn về phía mẹ mình nức nở nói ra.

“Vậy được rồi, kiểm tra thì kiểm tra!”

Nhìn thấy bóng lưng của hai mẹ con thím Mai rời đi, lúc này Lưu Vũ mới thở ra một hơi. Thật ra, hôm qua cậu đã nhờ Hồ Mị Nhi kiểm tra một lần, biết rõ chất độc ở trên người của cô bé đã bị hút ra sạch, tuyệt đối không có lưu lại bất kỳ di chứng nào.

Nhưng, lúc này cậu muốn để hai mẹ con bọn họ rời đi, cậu cần phải tìm ra bằng chứng, liên quan đến cái chết của chú Bạch.

Tác giả:Chào các bạn, phía trên mình có điều chỉnh một chút nội dung liên quan đến cảnh giới tu luyện, nên mình cũng xinh giới thiếu sơ lượt một chút. Từ chương này bắt đầu trở đi, các giai đoạn nhỏ trong cảnh giới, ví dụ như võ sĩ nhất đoạn sơ thành, trung thành, đại thành, viên mãn. Mình sẽ đổi thành, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn.
« Chương TrướcChương Tiếp »