Chương 19: Tu luyện

Đau nhức!

Thật sự vết cắn này của cô bé rất mạnh, ngoài dấu răng sâu hoắm lưu lại trên da thịt, Lưu Vũ còn thấy bên trong kẽ răng của Trình Trình chảy ra một ít máu tươi. Tất nhiên, đây toàn bộ đều là máu của Lưu Vũ. Hơn nữa, vừa rồi bị cắn một phát đau như vậy, nếu như không phải cậu cố gắng cầm giữ, sợ rằng con dao trên tay đã bị thả lỏng, rơi xuống dưới đất.

May là cậu vẫn có thể chịu được, vẫn chăm chú thực hiện lấy công việc của mình. Lúc này, toàn bộ vết thương ở trên bắp chân của cô bé được cậu mở rộng ra thêm một đoạn khoảng chừng hai centimet, máu đen từ chỗ vết thương không ngừng chảy ra bên ngoài.

Nhìn từ dấu hiệu của vết thương, Lưu Vũ có thể phán đoán ra được, Trình Trình đã bị một con rắn lục đuôi đỏ cắn phải. Đây là một loại rắn rất độc, thường hay sống ở những vùng rừng núi rậm rạp, hay trong các lùm cỏ cao. Chất độc của nó có thể gây ra biến chứng rối loạn đông máu, dẫn đến mất máu liên tục, còn có thể xảy ra nguy cơ hoại tử.

Loài này năm ngoái, ở trong thôn từng xuất hiện qua một lần, nhưng người trong thôn đều ra sức diệt trừ, số lương vẫn tương đối đông. Không nghĩ đến, năm nay chúng lại xuất hiện. Hơn nữa, nhìn vết răn lưu lại trên bắp chân của Trình Trình, hơn phân nửa đây là một con rắn mẹ, đang trong quá trình mang thai. Bởi vì, chỉ có trong đoạn thời gian này, thì bọn chúng mới hung hãn nhất.

Thế nhưng, Lưu Vũ cũng không có nhiều thời gian để phân tích quá nhiều về chuyện này. Cậu nhanh chóng lấy ra một hại đậu Lào để làm nóng, sau đó dùng con dao nhọn đang cầm trong tay, đem nó chẻ ra làm đôi.

Dùng một nửa của hạt đầu này, đắp lên chỗ vết thương ở trên bắp chân của Trình Trình. Chờ đợi trong vòng vài phút, Lưu Vũ có thể thấy được, chỗ máu độc ở trên bắp chân của cô bé đã giảm đi rất nhiều. Mà lúc này, một nửa hạt đậu cũng mất đi tác dụng, từ trên chỗ vết thương của cô bé tự động rớt xuống.

Sau đó, Lưu Vũ lại tiếp tục dùng thêm một nửa còn lại, đắp lên trên vết thương của cô bé, tự mình ngồi chờ ở bên cạnh vài phút. Loại đậu này thật sự hơi rất thần kỳ, trong quá trình hấp thu độc tố, nó có thể tự động hít chặt vào chỗ vết thương của nạn nhân. Sau đó đợi cho độc tố bị hút đầy, thì nó lại tự động rớt xuống.

Liên tục sử dụng thêm hai lần như vậy, đợi cho đến khi những hạt đậu này không cách nào hít lên trên vết thương, Lưu Vũ mới có thể yên tâm, đem vết thương của cô bé cẩn thận bó kỹ lại.

Sau khi làm xong hết thảy những chuyện này, Lưu Vũ mới nhớ đến cánh tay phải của mình vẫn còn bị cô bé Trình Trình này cắn chặt. Mặc dù máu đã hết chảy ra ngoài, nhưng dù sao phía trên vết thương vẫn có mấy phần đau nhức.

“Trình Trình, em đã cắn đủ chưa?”

Lúc này, cô bé mới giật mình phản ứng lại, vội vàng đem hàm răng của mình tách ra. Nhưng khi thấy rõ vết máu ở trên tay của Lưu Vũ, cô mới sợ hãi, lo lắng nói ra.

“Anh… anh Vũ, vừa rồi không phải là em cố ý, anh… anh còn thấy đau không?”

Vừa nói, cô bé vừa muốn đưa tay lên xoa xoa vết thương cho Lưu Vũ, nhưng lại sợ làm cậu đau, thế nên chỉ có thể há miệng ra thổi phù phù.



Nhìn cảnh tượng như vậy, mẹ của cô đứng ở một bên rốt cuộc cũng nhịn không được, gắt lên một tiếng.

“Cái con bé ngốc nghếch này, ai đời lại đi thổi vào vết thương như vậy bao giờ?”

Thế nhưng, cô bé vẫn cảm thấy mình bị mẹ mắng rất oan, hai mắt lại đỏ hoe, ngước đầu lên nói.

“Hồi bé, chẳng phải mẹ cũng thổi lên vết thương cho con như vậy hay gì?”

Biết hai mẹ con nhà này lại chuẩn bị đấu khẩu với nhau, Lưu Vũ rốt cuộc cũng đứng lên, nói ra.

“Được rồi, bây giờ vết thương của em ấy đã được xử lý. Hiện tại chất độc cũng lấy ra ngoài gần hết. Giờ trời cũng đã tối, mà trạm xá còn ở rất xa. Hay là như vầy đi, con bế em ấy vào trong phòng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai thím đưa em ấy lên trạm xá kiểm tra, xem thứ trong người có còn chất độc gì nguy hiểm hay không?!”

Lời đời nghị này của Lưu Vũ rất hợp với ý của thím Mai, nên bà ta không có ý kiến. Chỉ có cô bé Trình Trình là hơi có chút hoảng sợ. Vừa nghe nhắc đến việc phải lên trên trạm xá để làm kiểm tra, sắc mặt của cô liền tối sầm lại.

“Mẹ, con không muốn đi lên trạm xá đâu. Con ở nhà cũng được rồi mà, chất độc chẳng phải đã bị hút ra hết rồi hay sao?”

Từ nhỏ, cô bé này đã rất sợ uống thuốc, nhất là tiêm phòng. Chỉ cần nhìn thấy ông tiêm ở trên tay bác sĩ, cô đã không nhịn được kêu rống lên. Thế nên, vừa nghĩ đến cảnh tượng một nữ y tá, cầm trong tay một cái ông tiêm to đùng, chọc mạnh vào trong người của mình, Trình Trình đã nhịn không được, cảm thấy rét lạnh cả người.

Thế nhưng, việc này cũng không phải do cô bé có thể quyết định được. Thím Mai đã quyết, ngày mai nhất định phải đem cô bé đi lên trạm xá để kiểm tra.

Lưu Vũ tất nhiên không có đưa ra ý kiến gì thêm. Cậu chỉ đơn giản nói ra mấy cái vấn đề, đại loại như nếu không làm kiểm tra, chân rất có thể sẽ bị hoại tử, bị bác sĩ cửa bỏ. Hay là, vết thương nhiễm trùng, đem toàn bộ chân của cô bé phải tháo rời.

Chỉ mấy lời như vậy, Lưu Vũ đã đủ dọa cho cô bé sợ hãi phát khϊếp, không dám phản đối việc mình bị đưa lên trạm xá. Thậm chí, cô còn ôm lấy cánh tay của Lưu Vũ, kêu to lên.

“Em không muốn bị cưa chân, em cũng không muốn bị tháo khớp. Anh Vũ, anh nhất định phải cứu em, không thể để em biến thành đứa con gái xấu xí, chỉ có một chân như vậy đâu!”

Lưu Vũ thật sự cũng không nghĩ đến, mình chỉ đơn giản nói mấy câu như vậy, đã dọa cho cô bé sợ đến như thế.

Thế nên, sau khi đem cô bé đặt ở trên giường, Lưu Vũ còn cần tốn không ít thời gian, đem cô bé giỗ ngọt. Đợi cho cô bé ngủ say, cậu mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.



Lúc này, thím Mai đã ngồi đợi ở trong phòng khách. Bữa cơm chuẩn bị lúc chiều, giờ này đã lạnh ngắt, không còn một chút hơi nóng nào thả ra ngoài. Lưu Vũ cũng không để ý đến việc này, cậu chỉ im lặng ngồi xuống ở bên phía đối diện.

“Tiểu Vũ, con chắc cũng đói bụng rồi, mau ăn cơm đi! Còn phần của con bé Trình Trình, thím đã có để dành sẵn cho nó rồi!”

Thấy ánh mắt của Lưu Vũ nhìn về phía mâm thức ăn để ở trên bàn, thím Mai lúc này cũng lên tiếng, tự mình động đũa, để cho Lưu Vũ ăn cùng.

Bữa cơm này hai người ăn thật sự nhanh, không khí cũng rất im lặng, không ai nói với ai một lời nào. Dù sao, Lưu Vũ vẫn còn mấy việc cần phải xử lý. Mà thím Mai thì lo lắng cho con gái của mình, nên chỉ ăn vội một chén, sau đó ngồi chờ Lưu Vũ ăn xong, mới tự mình đứng dậy dọn dẹp thức ăn.

Đợi thím Mai đi rồi, Lưu Vũ cũng trở về phòng của mình. Lúc này, từ bên trong chiếc nhẫn đeo ở trên tay của cậu ta, Hồ Mị Nhi lại một lần nữa hiện ra.

“Chủ nhân, ngài gọi thần thϊếp ra đây là có việc gì?”

Ừm, cách xưng hô này của Hồ Mị Nhi đã bắt đầu có phần thay đổi. Vì lúc ở dưới chân núi, một lần bị Lưu Vũ chiếm đoạt nhiều đến như vậy. Mặc dù chưa có làm đến một bước cuối cùng, nhưng thứ gì cần mò thì cũng đã bị mò đến sạch sẽ. Nên lúc này, Hồ Mị Nhi cũng tự động chuyển đối xưng hô.

Nhưng Lưu Vũ cũng mặc kệ, dù sao nữ nhân này không phải là muốn câu dẫn cậu ta, thì cũng dụ dỗ để cho cậu ta song tu với mình. Thế nên, Lưu Vũ cũng không đi quan tâm đến thái độ của nàng, mà ánh mắt của cậu ta, bắt đầu chú ý đến cái xác của con trăn khổng lồ đang nằm bên trong không gian của chiếc nhẫn.

“Mị Nhi, nếu như ta có thể dùng mất của con trăn này tu luyện. Hơn nữa thường xuyên dùng thịt của nó, có phải thực lực của ta sẽ tăng lên, đúng không?”

Nhìn thấy biểu hiện gấp gáp lúc này của Lưu Vũ, hai mắt của Hồ Mị Nhi bỗng dưng lóe sáng lên. Sau đó, nàng mới hóa thần thành một vệt lưu quang, tiến sát đến trên người của Lưu Vũ, rồi chỉ cúi thấp đầu xuống, ghé sát vào tai của cậu ta, nói khẽ.

“Chủ nhân, thay vì dùng đến mấy thứ cấp thấp này, song tu với thần thϊếp, chẳng phải thực lực của ngài sẽ càng tiến bộ nhanh hơn hay sao?”

Đối với mấy lời dụ dỗ trần trụi này của nàng, Lưu Vũ đã đạt đến một loại trình độ tự động miễn nhiễm. Thế nên, cậu ta rất nhanh đem nàng đẩy ra ngoài, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc lại.

Nhất thời, sắc mặt của Hồ Mị Nhi trở nên hoảng hốt, nàng vội vàng hô lên một tiếng.

“Chủ nhân, Mị Nhi biết sai rồi, Mị Nhi sẽ không dám nữa đâu!”