Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ

Chương 11: Giải cứu thiếu phụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ban đầu Lưu Vũ cũng chỉ nghĩ con dâu bác trưởng thôn gặp phải tai nạn trượt chân, té ngã, hay bị rắn độc gì đó cắn. Chứ cậu cũng không hề nghĩ đến, bản thân sẽ được chứng kiến một cảnh tượng khủng khϊếp như vậy.

Đừng nói là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, không có một chút sức lực nào như Lưu Ngọc Khuê. Cho dù là Lưu Vũ, lúc này nhìn thấy một con trăn khổng lồ như vậy xuất hiện ở ngay trước mặt mình, cả người của cậu đều cảm thấy lạnh run.

May mắn, bên cạnh của Lưu Vũ lúc này còn có Hồ Mị Nhi. Ánh mắt của nàng khi nhìn thấy con trăn khổng lồ này cũng không có bao nhiêu khϊếp sợ. Thậm chí, từ bên trong ánh mắt của nàng, Lưu Vũ còn nhìn thấy một chút hưng phấn nho nhỏ.

“Hì hì, Mị Nhi còn đang suy nghĩ, không biết phải đi nơi nào để giúp cho chủ nhân tìm kiếm dược vật dùng để luyện thể. Nhưng xem chừng, lúc này cũng không cần phải vất vả đi tìm kiếm nữa rồi!”

Nhìn thấy Hồ Mị Nhi cười lên một cách vui vẻ như vậy, Lưu Vũ không khỏi giật mình. Đến lúc này, cậu ta mới sực nhớ đến vừa rồi bên trong ký ức mà Hồ Mị Nhi truyền đến cho mình, có nhắc tới một loại dược liệu có tên là Nhiêm Xà Đảm, cũng chính là thứ mật trăn này.

Hơn nữa, mật trăn bình thường không thể nào so sánh được với mật trăn của con trăn tinh đã có hơn trăm năm tu luyện. Thứ này không chỉ có tác dụng giải độc, tiêu viêm mà còn có công dụng bồi bổ cơ thể, tăng cường thị lực.

Với lại, toàn bộ thân thể của một con trăn khổng lồ này, đều là những thứ bổ dưỡng. Nếu như có thể đem nó đánh gϊếŧ, sau đó dùng thi thể của nó để tăng cường thực lực của mình lên. Lưu Vũ tin tưởng bản thân sẽ không cần phải sợ đám người mắt chột kia nữa.

Thế nhưng, ánh mắt của Lưu Vũ lần nữa quan sát thân hình khổng lồ của con trăn lớn, trong lòng của cậu không khỏi mang theo mấy phần lo lắng.

“Mị Nhi, ngươi thật sự có thể thu phục được con trăn lớn này sao? Sẽ không có vấn đề gì xảy ra đấy chứ?”

Thấy được ánh mắt nghi ngờ của Lưu Vũ nhìn về phía mình, trong lòng Hồ Mị Nhi không khỏi sinh ra một chút bất mãn. Thế nhưng, nàng cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta, mà thân hình phi lên lao tới, hướng về phía đỉnh đầu của con trăn khổng lồ kia đứng.

“Hừ, xà yêu, ngươi còn không mau ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng buông tha nàng ra. Nếu không, ta sẽ đem ngươi lóc xương lột da, chế biến thành món canh rắn!”

Nghe được lời uy hϊếp của Hồ Mị Nhi, đôi mắt màu đỏ như máu của con trăn khổng lồ không khỏi hướng về phía nàng nhìn tới. Mặc dù bị uy áp ở trên người của nàng để cho nó hơi có một chút kinh sợ. Nhưng con trăn này chỉ mới tu luyện được trăm năm, linh tính còn chưa thành hình. Bản năng của một kẻ săn mồi, để cho nó cảm nhận được có kẻ uy hϊếp, muốn đoạt con mồi với mình.

Thế nên, lúc này trước uy thế của Hồ Mị Nhi, cái đầu khổng lồ của nó vậy mà bỏ qua cho Lưu Ngọc Khuê, lại phóng tới trước mặt của Hồ Mị Nhi cắn tới.

Vốn dĩ, nàng nghĩ chỉ cần mình thả ra một chút uy áp là có thể thu phục được con trăn khổng lồ này. Nhưng thật không ngờ tới, chính nàng còn chưa thể hiện được bao lâu, thì đã bị nó đánh mặt, làm cho bản thân mất hết mặt mũi ở trước mặt của chủ nhân.

Nhất thời, tính khí của nàng bạo phát, tức giận quát lên một tiếng.

“Súc sinh, chỉ là một con tiểu yêu, đạo hạnh còn chưa tới trăm năm, vậy mà cũng dám hướng về phía bản công chúa công kích? Đáng chết!”

Ầm!



Ầm!

Thân hình của nàng bỗng hóa thành bóng mờ, liên tục hướng về phía đỉnh đầu của con trăn khổng lồ đập tới. Lưu Vũ mặc dù đang đứng ở phía xa quan sát, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được mặt đất cùng với cây cối xung quanh rung động kịch liệt.

Đợi đến lúc công kích của Hồ Mị Nhi ngừng lại, thì cái đầu to lớn của con trăn khổng lồ đã bị đánh nát như tương, cả thân hình to như cái cột đình của nó cũng phát ra từng trận co giật. Đến cuối cùng, thân hình của nó mới chậm rãi dãn ra, đem thân thể đã rơi vào tình trạng hôn mê của Lưu Ngọc Khuê thả rơi xuống đất.

Bịch!

“Hừ hừ, còn dám chống đối với bản công chúa!”

Sau một hồi phát tiết, tâm tình của Hồ Mị Nhi lúc này mới vui sướиɠ, tỏ ra đắc ý không ít. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lưu Vũ hơi có phần quai quái nhìn về phía mình, nàng lúc này mới giật mình, vội vàng thu hồi lại khí thế, còn giả vờ ngây thơ, giống như cô bé nhà bên phạm phải sai lầm.

“Chủ… chủ nhân, Mị Nhi không làm cho ngài hoảng sợ đấy chứ?”

Mặc dù biết rõ là nàng đang cố giả trang ở trước mặt mình, nhưng Lưu Vũ vẫn bị bộ dáng của nàng làm cho nhìn không chớp mắt.

“Khục khục…”

Thế nhưng, ngay lúc này âm thanh ho khan của Lưu Ngọc Khuê đột nhiên vang lên, để cho Lưu Vũ không khỏi giật mình, vội vàng chạy tới bên cạnh của cô để xem xét.

“Chị Ngọc Khuê, chị không sao chứ?”

Nhìn thấy người xuất hiện ở trước mặt mình là chàng thiếu niên chăn cừu ở trong thôn, không phải là một con trăn khổng lồ, với bộ dáng hung ác, muốn đem mình trở thành thức ăn. Trên khuôn mặt trắng bệch, không còn chút máu nào của Lưu Ngọc Khuê, lúc này mới hiện lên một chút huyết sắc.

Cô cố chống người đứng dậy. Nhưng bởi vì cơ thể quá mức suy yếu, tinh thần cũng vô cùng suy nhược, thế nên mới nhịn không được, té ngã xuống đất. May mắn là Lưu Vũ kịp thời phản ứng, đem cơ thể của cô nâng đỡ đứng dậy.

“Chị Ngọc Khuê, cẩn thận!”

Lúc này, cảm nhận được một luồng hơi nóng từ trên người của Lưu Vũ truyền đến, sắc mặt vừa mới khôi phục một ít huyết sắc của Lưu Ngọc Khuê, bỗng dưng đỏ bừng lên.

Nhưng Lưu Vũ vì quan tâm đến tình hình sức khỏe của cô, nên không hề để ỷ đến. Chỉ có Hồ Mị Nhi là quan sát thấy, sắc mặt của nàng liền không dễ coi.



“Hừ, yêu nữ!”

Thế nhưng, chính nàng cũng đã quên mất, mình dường như cũng không phải là nhân loại.

“Cảm… cảm ơn!”

Sau khi chống đỡ thân thể từ trong ngực của Lưu Vũ ngồi dậy một hồi, Lưu Ngọc Khuê lúc này mới lúng túng, hướng về phía Lưu Vũ nói khẽ một tiếng.

Vừa rồi vì mãi lo cứu người, nên Lưu Vũ cũng không để ý đến, lúc này quần áo ở trên người của Lưu Ngọc Khuê đã bị xé rách, lộ ra một mảng lớn da thịt, để cho ánh mắt của cậu ta vô tình bắt gặp được không ít cảnh sắc ngày bình thường khó có thể thấy được.

Mặc là phụ nữ nông thôn, nhưng da dẻ trên người của Lưu Ngọc Khuê thật sự rất trắng, lại vô cùng mịn màng. Nếu như không phải vì mấy vết thương ở trên người, khiến cho máu tươi nhiễm bẩn. Lưu Vũ có thể khẳng định, thân thể của người phụ nữ này thật sự rất hoàn mỹ, chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật, được tạo hóa cố ý sáng tạo ra.

Hơn nữa, vừa rồi ôm cô ở trong người, Lưu Vũ cảm nhận được da thịt của cô vô cùng đàn hồi. Nhất là một nơi nào đó trên người, thật sự lớn đến mức, sợ rằng một tay của cậu ta cũng khó có thể nắm hết được.

“Cậu… cậu nhìn cái gì đó?”

Cảm nhận được biến hóa ở trên người của Lưu Vũ, trên mặt của Lưu Ngọc Khuê không khỏi hiện lên một tia hốt hoảng, vội vàng đem thân thể của mình tránh đi chỗ khác.

Đến lúc này, Lưu Vũ mới giật mình, biết là bản thân vừa hơi có mấy phần thất lễ. Thế nên, cậu mới dự định lên tiếng giải thích. Thế nhưng, ngay tại lúc này, ở dưới chân núi đột nhiên vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Sau đó, cậu ta nghe được có tiếng người hô lên.

“Chị dâu, chị đang ở đâu?”

Nghe được âm thanh này, trong lòng Lưu Vũ không khỏi lạnh run. Bởi vì, cậu có thể xác định, đây chính là âm thanh của con gái ông trưởng thôn. Cô ta có tên là Phạm Thanh Thanh. Bất quá, điều khiến cho Lưu Vũ sợ hãi như vậy không phải vì thân phận của cô ta, mà chính là tính tình của cô gái này, đặc biệt không bao giờ biết nói lý lẽ.

Nhiều năm về trước, khi Lưu Vũ vẫn còn rất nhỏ, cậu đã không ít lần bị cô gái này ức hϊếp. Mặc dù tuổi của cô so với cậu còn nhỏ hơn hai năm, nhưng cô gái này đặc biệt biết đánh nhau, hơn nữa còn đánh nhau rất lợi hại.

Huống hồ, mấy năm gần đây, nghe nói cô ta đã tìm được danh sư, bái thầy học võ. Hiện tại, thấy cô ta trở về trong thôn, lúc này còn chạy lên núi tìm chị dâu. Với tình trạng của hai người hiện tại, Lưu Vũ không cần nghĩ cũng biết rõ kết cục của mình sẽ bi thảm như thế nào.

“A, tên khốn này, mày dám sàm sỡ chị dâu của bà?!”

Ngay trong lúc Lưu Vũ đang suy nghĩ đến những chuyện này, thì một âm thanh rít gào, giống như đạn bay hướng về phía cậu ta đánh tới.

Đùng!
« Chương TrướcChương Tiếp »