Những cú đạp cứ liên tiếp giáng xuống cơ thể mảnh mai của Ngọc Nghi.
- Thứ con hoang như mày mà dám chống đối lại tao sao? Không có cha ở nhà bênh vực cho mày thì mày chỉ là thứ rác rưởi cho tao chà đạp thôi. Nếu con mẹ đ* đi*m của mày không nɠɵạı ŧìиɧ với ba tao và sinh ra mày thì mày đã không phải chịu sỉ nhục như thế này, muốn trách hãy trách mẹ mày đấy. - Hải Anh không ngừng nói ra vô vàn lời sỉ nhục Ngọc Nghi, tay còn nắm lấy phần tóc mái của cô kéo nâng đầu cô lên.
Ngọc Nghi cười khẩy một cái rồi đáp lại:
- Còn mẹ mày thì sao? Sao không trách bà ta không biết giữ chồng để cho nɠɵạı ŧìиɧ với đ* đi*m thì còn trách ai. Trách bà ta ngu ấy!
Chát!! Hải Anh giận giữ tát thẳng vào mặt Ngọc Nghi.
- Con chó này, mày dám nói mẹ tao như thế hả?
- Sao lại không? Tao còn dám làm thế này nữa. - Nói xong Ngọc Nghi ném cái cặp trong tay bay vào mặt Hải Anh khiến cô ta ngã ngửa ra đằng sau.
- Cô chủ!! - hai hầu gái thấy Hải Anh ngã liền hốt hoảng chạy tới đỡ lấy.
Ngọc Nghi nhân cơ hội liền đạp cửa chạy ra ngoài.
- Bắt lấy nó lũ vô dụng. - Hải Anh đẩy hai nhỏ hầu gái ra, chỉ tay ra lệnh cho lũ vệ sĩ đuổi theo.
Trong lúc đó, Thanh Huân cũng đang ôm lấy Gia Hiếu mà bỏ chạy, người cha say xỉn vẫn đuổi theo ở phía sau.
"Làm sao đây? Phải chạy đi đâu mới cắt đuôi được ông ta đây?" - Huân lo lắng nhìn khắp nơi. - "Phải rồi chạy ra khỏi con hẻm này tới được đường lớn ông ta sẽ không làm gì được" - nghĩ rồi cậu liền dồn hết sức vào chân mà chạy.
Tới được ngã quẹo thì cậu lại tông phải Ngọc Nghi cũng đang bỏ chạy. Đằng sau cả hai đều có người đuổi bắt. Ngọc Nghi nhận ra Huân cũng bị đuổi giống mình liền đỡ cậu và Hiếu dậy rồi quắc quắc tay ý bảo cậu chạy theo.
Cả hai chạy ra được đường lớn, tới ngã tư có một quán cà phê mèo ngay chỗ đèn xanh đèn đỏ Ngọc Nghi liền chạy vào đó. Huân cảm thấy lạ lạ nhưng cũng chạy theo vào. Thế là cả hai cắt đuôi được.
Chàng trai đứng ngay quầy thanh toán ngạc nhiên:
- Ngọc Nghi sao nay em đi làm sớm thế? - Rồi anh ta lại nhìn sang Huân và bé Hiếu. - Đây là ai thế? Bạn trai sao?
- À tại em rảnh nên tới sớm ấy mà. Đây là bạn mới của em và em trai bạn ấy, họ tới tham quan chỗ làm của em vì nghe em kể nó thú vị lắm ấy. - Huân giờ mới biết là Ngọc Nghi có tài nói dối không biết ngượng miệng siêu đẳng tới như vậy.
Lời nói dối nghe hơi bị vô lý với tình cảnh của cả ba mà anh ta có thể thấy nhưng anh ta cũng không tò mò gì mà chỉ thân thiện nói với Huân:
- Vậy à, để anh dẫn cả hai tới phòng của nhân viên ngồi nghỉ một tí rồi tham quan nhé? - Nói rồi anh ta đi trước dẫn đường. Huân bế bé Hiếu đã nín khóc và đang ngủ ngon lành cùng Ngọc Nghi đi theo sau. Vừa đi Nghi vừa giới thiệu:
- Đây là anh Tuấn Dũng, anh ấy quản lí ở đây thay cho chủ quán mỗi khi mà chủ quán đi vắng. Ảnh vẫn còn là sinh viên đấy, học ngành kiến trúc.
- Cảm ơn em vì đã giới thiệu dùm anh, còn cậu bạn này tên gì đây?
- Cậu ấy tên Huân và anh Dũng này, Huân không thể nói chuyện được.
- Ồ anh xin lỗi.
Vậy là cuộc giới thiệu kết thúc ở đó. Sau khi đưa cả ba tới phòng dành cho nhân viên thì Dũng cũng quay lại làm việc. Ngọc Nghi chỉ cho Huân để bé Hiếu nằm ngủ trên chiếc ghế sofa rồi đi thay đồ.
Trong lúc Ngọc Nghi thay đồ thì có một người nữa bước vào phòng nhân viên, lại là nam. Người đó nhìn Huân chằm chằm rồi hỏi:
- Cậu là ai vậy?
Không biết làm sao để trả lời, Huân nhìn xung quanh thấy có một cuốn sổ và cây bút trên bàn mới với lấy và ghi sau đó giơ lên cho người nọ đọc:
"Em là Thanh Huân bạn của Ngọc Nghi ạ, em tới tham quan chỗ làm ạ. Xin lỗi anh vì cách giới thiệu kỳ lạ này. Em không thể nói."
- Ra em là bạn của Ngọc Nghi. Anh là Phương Khanh chủ tạm thời của quán này. Em tham quan để xin việc làm à? - Chàng trai tên là Phương Khanh đó có một khuôn mặt rất điển trai nha, anh ta nở một nụ cười dịu dàng mà có thể đốn biết bao trái tim của các cô gái.
May quá cậu cũng đang tìm việc. Huân lại loay hoay ghi tiếp:
"Vâng ạ, quán anh có cần người pha đồ uống không ạ? Em có thể pha đấy." - Do học lỏm được của bác hàng xóm từng làm nhân viên pha đồ uống trong bar không đấy.
- Được đấy, có thêm em Vũ Nhi sẽ đỡ mệt hơn. Em làm cùng thời gian với Ngọc Nghi được không?
"Được ạ."
Phương Khanh tươi cười gật đầu. Cùng lúc đó Ngọc Nghi cũng thay đồ xong và đi ra thấy Phương Khanh cô liền chào:
- Chào anh Khanh nha!
Phương Khanh quay lại nhìn cô thì thấy bên má cô đỏ đỏ sưng sưng liền chau mày:
- Đưa má lại đây anh xức thuốc cho. - Anh vừa lục trong giỏ ra chai thuốc vừa lầm bầm tiếp câu sau. - Cái nhà khốn nạn.
Ngọc Nghi chạy lại ngồi yên kế bên cho Phương Khanh thoa thuốc. Huân để ý thấy ánh mắt xót xa của Phương Khanh khi nhìn thấy những vết thương của Ngọc Nghi. Không lẽ anh Phương Khanh thích Ngọc Nghi sao???