Chương 9

Edit: Anne – Meow Team

Mặt trời dần lặn xuống núi, sắc trời đã bắt đầu tối. Đám cỏ dại nhú ra những chồi nhọn, những bông hoa vàng lay động nhẹ nhàng.

Trịnh Sở cảm nhận được điều gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn sang bên trái của sườn núi. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tim cô nhảy loạn, cô chợt lùi lại một bước.

Ống tay áo được Lục Vi Chân xắn lên một chút, lộ ra cánh tay màu đồng khỏe khoắn. Ngày hôm đó Trịnh Sở thấy chiếc quần đó khá rộng, nhưng hôm nay anh mặc lại rất vừa vặn, dáng người cao lớn ấy tạo cảm giác áp bức hơn mọi ngày.

Bầu không khí lúc đó rất xấu hổ, con chó vui mừng vẫy đuôi, sủa hai tiếng về phía Lục Vi Chân, rồi hưng phấn lao đến chỗ anh.

Trịnh Sở vô thức giấu hai tay ở phía sau, sau đó lại nghĩ ra mình không cần giấu, chỉ có thể căng da đầu nói: “Anh Lục, hôm nay lúc tôi trở về thì thấy trên thân con chó có vết máu, vì vậy tôi đã mang nó về nhà để bôi thuốc.”

Lục Vi Chân liếc cô một cái.

Anh ngồi xổm xuống nhìn con chó, băng gạc trên người nó rất nổi bật, còn thoang thoảng mùi thuốc.

Lục Vi Chân khẽ cau mày, Trịnh Sở nhìn anh chậm rãi tới gần mình, trong lòng có hơi căng thẳng. Cô không thể không nhìn xung quanh thêm vài lần rồi thở phào nhẹ nhõm, may mắn là vẫn còn người ở cách đó không xa.

Trịnh Sở không muốn có rắc rối với Lục Vi Chân. Cô nhìn Lục Vi Chân, giải thích: “Anh Lục, điều này tuy hơi khó nói, nhưng về sau anh nên cố gắng hạn chế cho con chó này chạy vào làng.”

Cô không thể nói rõ ràng, nhưng cô sẽ không ôm hết mọi việc lên người mình.

Lục Vi Chân đi tới trước mặt cô, thân thể cường tráng chắn ánh sáng, lẳng lặng nhìn cô.

Trịnh Sở lại cảm nhận được thế mạnh của đàn ông một lần nữa.

Anh rất đẹp trai, mũi thẳng môi mỏng và đôi mắt sâu, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm khắc, trên người luôn hiện ra nét u ám khiến người khác hoảng sợ.

Không khí như đông cứng lại, rất áp lực, từng tế bào trong người Trịnh Sở đều rơi vào trạng thái đề phòng.

“Tôi chỉ tình cờ gặp được thôi.” Cô lắc đầu nói: “Không nhìn thấy được là ai làm cả.”

Lục Vi Chân cau mày, tự hỏi rằng mình có nên tin hay không.

Hơi thở của anh rất mạnh mẽ, đặc biệt là khi anh đến gần, dường như da thịt toàn thân đều có thể nhiễm mùi hương của anh.

Con chó dường như đã nhận ra điều gì đó, đứng ở giữa bọn họ mà sủa dữ dội.

Cơ thể của Lục Vi Chân rất cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn như ngọn núi nhỏ, vừa cao vừa lớn, khi Trịnh Sở nhìn thẳng anh thì nhất định phải nhướng cổ hoặc ngẩng đầu lên.

Trịnh Sở xoa da gà nổi trên cánh tay, đưa gói thuốc cho anh, nói: “Thuốc này phải giã nhỏ ra trước, rồi pha loãng với nước, sau đó bôi bên ngoài. Bôi cho con chó trong hai ngày là được.”

Đôi mắt Lục Vi Chân không có bất kỳ thay đổi, luôn lạnh lùng, nhưng trong đó lại có vài điều nhỏ bé gì đó mà Trịnh Sở không hiểu được.

Kỳ lạ.

Trịnh Sở cảm thấy bối rối trước cái nhìn của anh, cô đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mặt đang nóng của mình, nghĩ rằng có phải trên mặt mình có dính bụi bẩn không? Chắc là không có đâu, lúc nãy gặp thím cũng không thấy bà nói gì mà.

Người đàn ông không nói gì mà theo dõi động tác của cô, nhưng chậm rãi buông đôi lông mày đang cau lại rồi vươn tay ra lấy đồ vật.

Bàn tay của anh to tới mức có thể bao được tay của Trịnh Sở lại.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào nhau giống như một sợi lông mềm mại lướt qua, ngón tay Lục Vi Chân cuộn lại theo bản năng.

Trịnh Sở không có cảm giác gì, loại chuyện nhỏ thế này thì vô cùng bình thường.

Sắc mặt của Lục Vi Chân càng kỳ lạ hơn.

Mới vừa rồi anh còn đang kìm nén sự tức giận ở trong lòng, nhưng giờ nó lại không có lý do mà giảm đi rất nhiều.

Trịnh Sở này thật mạnh dạn.

Cô xin lỗi và nói: “Tôi xin lỗi, là tôi dạy dỗ không nghiêm, trời sắp tối rồi, tôi phải về trước đây.”

Hiếm khi Lục Vi Chân gật đầu. Tuy anh là người câm, nhưng không phải là kẻ ngốc, chuyện này không liên quan đến cô.

Trịnh Sở bước đi khá nhanh, thân thể thì rất căng cứng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì nữa.

Đi được nửa đường thì cô quay đầu lại nhìn, thấy Lục Vi Chân vẫn đứng tại chỗ, còn con chó lớn đang ở bên cạnh anh.

Khi tầm mắt hai người giao nhau, Trịnh Sở suýt chút nữa đã trẹo chân vì kinh ngạc. Cô đành phải mỉm cười với Lục Vi Chân để làm cho không giống như khi nhìn lén thì bị bắt được.

Tuy Trịnh Sở sợ Lục Vi Chân, hơn nữa thanh danh của anh trong thôn cũng không tốt lắm. Nhưng Trịnh Sở cho rằng, ngoài việc vẻ ngoài của anh hơi kỳ quái thì anh cũng được tính là không tồi, ít nhất là không xấu.

Đặc biệt anh vẫn là kiểu người cô thích, khuôn mặt và dáng người rất chuẩn.

Đường này là đường nông thôn, bên phải là bãi đất bằng phẳng trồng bắp ngô, bên trái là dốc cao hơn một chút. Sau con dốc là cánh đồng ẩm ướt, cách đó không xa có người đang tưới nước.

Lục Vi Chân đứng bên đường với vẻ mặt kỳ lạ.

Lần trước ở nhà anh thì Trịnh Sở đỏ mặt bối rối, hôm nay cô không chỉ bôi thuốc cho con chó của anh, mà còn đích thân đưa nó đến đây.

Nhìn thái độ như vậy thì đúng là còn chưa chết tâm với anh rồi.

Lục Vi Chân không ngờ cô lại cố chấp đến như vậy.

Vị đại tiểu thư này, có lẽ là thật sự không thể trở về nhà của mình nữa rồi.

Một tay Lục Vi Chân đút túi quần, chân dài đứng thẳng, tay kia cầm lấy thuốc, nhìn Trịnh Sở đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Anh cau mày, cúi đầu.

Buổi chiều anh không đưa con chó ra ngoài mà nhốt nó ở nhà. Ban đầu nó được nhốt ở dưới nhà, nhưng khi quay về thì lại không thấy con chó đâu.

Dây xích không còn chắc chắn nữa, sau vài năm con chó mài răng nanh của nó, dây xích cũng không chịu được rồi bị đứt.

Ban đầu Lục Vi Chân không nghĩ nhiều về điều đó, bởi vì con chó rất to, còn đi theo anh nên cũng không có ai dám trêu chọc nó lúc đi ra ngoài.

Lần này xem như Trịnh Sở đã giúp anh, cho nên có thể tính anh nợ cô một ân tình. Cùng lắm lần sau cô qua đây, anh sẽ giả vờ như không biết chuyện gì, nể mặt cô rồi để cô vào nhà uống miếng nước.

Thuốc được buộc chặt trong túi với nút thắt nhỏ. Lục Vi Chân nhẹ nhàng ném nó xuống, cũng không thèm nhìn mà vứt trước mặt con chó, quay người đi về nhà, còn con chó thuần thục cắn túi thuốc trị vết thương.

Mặt trời sắp lặn, bóng lưng Lục Vi Chân chậm rãi biến mất, trong ánh mắt tăng thêm vài phần nham hiểm và hung ác. Gần đây anh không gây ra chuyện gì, nhưng người ra tay không phải anh, đánh chó phải xem mặt chủ.

Trịnh Sở và Lục Vi Chân đã tiếp xúc gần gũi nhiều lần, tuy rằng hầu như lúc nào đều có một vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô chưa từng thấy anh tức giận một lần nào.

Nhưng trên thực tế, khi Lục Vi Chân vẫn còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, anh rất nóng nảy, dễ dàng tức giận. Thiếu niên cao lớn, mỗi lần đánh người đều rất liều mạng. Chỉ là bây giờ trưởng thành, anh đã biết mình nên làm gì.

Khi đó Lý Tư và Lý Tề đều còn nhỏ, không nhớ cũng không biết. Hiện tại lá gan lớn hơn thì nghĩ rằng nếu không ai nói, Lục Vi Chân sẽ không biết.

Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Rốt cuộc, mũi của con chó ở đó, không phải dùng để nhìn.



Trịnh Sở trở về nhà thì thấy Cố Nguyên Trạch đang ở đây.

Nhiệt độ trên mặt cô đã vơi đi rồi, nhưng bên tai vẫn còn chút ửng đỏ.

Cố Nguyên Trạch đến một mình, anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong sân, còn thím Lý cười tủm tỉm và nói chuyện với anh ta. Cố Nguyên Trạch gật đầu, sau đó nói lại câu gì đó rồi lắc đầu, thím Lý có vẻ hơi tiếc nuối.

Trịnh Sở đỡ trán.

Có lẽ Thím Lý lại đang tác hợp hai người họ với nhau.

Bà ấy có lòng tốt, không có ác ý. Thím Lý đã kết hôn khi còn trẻ, có một con trai và một con gái, nhưng họ không sống được đến mười tuổi. Con gái sinh ra bị ung thư, con trai bị tim bẩm sinh, bố của họ lại mất sớm để lại bà sống một mình.

Bà không tái hôn, thường một mình làm việc, trò chuyện với người khác khi rảnh rỗi, sẽ ngẩn ngơ khi không tìm được ai để trò chuyện cùng.

Trịnh Sở và Cố Nguyên Trạch từ bên ngoài đến luôn khiến bà nhớ đến con gái và con trai của bà.

“Thím, Nguyên Trạch, con đã về.” Trịnh Sở hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Cố Nguyên Trạch và thím Lý cùng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thím Lý nhíu mày, sau đó nói: “Sao bây giờ con mới trở về? Đồ ăn sắp nguội rồi, để thím đi hâm nóng đồ ăn vậy, hai đứa nói chuyện đi.”

Cố Nguyên Trạch cảm ơn bà, thím Lý đứng dậy đi vào bếp. Sau khi bà rời đi, vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm túc hơn.

Trịnh Sở cùng anh nhìn nhau, nhẹ gật đầu rồi quay đầu cẩn thận nhìn ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Trịnh Sở đi vào trong nhà, hạ giọng nói: “Vào phòng rồi nói.”

Mấy ngày nay Cố Nguyên Trạch đến và đi đều rất vội, có một bức thư từ đại viện mà không biết ai đã gửi nó. Trịnh Sở chưa từng nghe nói có người ngoài tiến vào.

Vì tránh tạo ra sự nghi ngờ, Trịnh Sở đã giúp anh ta dạy thay một số lớp học, trên danh nghĩa là anh ta bị bong gân lần trước. Cô không quan tâm đến nhà họ Tạ, lần trước Tạ Lâm nói những lời ác độc, Trịnh Sở cũng không có hứng thú mắng lại.

“Đến báo tin tốt cho em.” Cố Nguyên Trạch ngồi trên băng ghế: “Chú Trịnh đã xuất viện ngày hôm qua.”

Ánh mắt Trịnh Sở sáng lên: “Bố em có khỏe không? Về nhà chưa?”

Cố Nguyên Trạch nói: “Trở về rồi, chú Trịnh đã có thể đứng lên rồi.”

Bố của Trịnh Sở bị tai nạn xe rất nghiêm trọng, bốn người trên một xe thì ba người tử vong, còn ông bị thương nặng và trở thành một người thực vật. Ông đã nằm trên giường gần hai năm, tháng 12 năm trước ông mới tỉnh lại.

“Lần trước ông ấy đã viết thư cho em, đừng lo lắng, ông ấy sẽ đến đón chúng ta sớm thôi.” Trịnh Sở nhớ lại bức thư lần trước. “Em không vội, dù sao trong thời gian ngắn thì em cũng không thể về. Chỉ là lâu lắm rồi mà em không gặp bố, không rõ sức khỏe của ông ấy thế nào rồi.”

Hoàn cảnh của nhà họ Cố và nhà họ Trịnh đều không tốt. Một người trong tù, một người trong bệnh viện, không có thời gian để quan tâm tới những tiểu bối.

May mắn là sự uy nghiêm của hai nhà vẫn còn đó, không ai coi khinh, chỉ là đa số sống chết mặc bay. Nhưng có rất nhiều ánh mắt đều dán chặt vào đời sau duy nhất của hai nhà bọn họ, luôn muốn làm một chuyện gì đó.

Cố Nguyên Trạch nhìn về phòng bếp, hơi nghiêng người về phía trước, nói nhỏ: “Lão già nhà anh nói bên ngoài có chút nguy hiểm. Sau cái chết ngoài ý muốn của Tống Trình, không chỉ hai anh em nhà họ Tống tranh đấu nội bộ, mà những người khác trong chi thứ cũng có tâm tư bất ổn.”

Sau khi Trịnh Sở suy nghĩ một chút, đồng ý một tiếng với anh ta rồi nói: “Nếu người khác không vào được thì chúng ta cũng không ra được, đỡ để bác Cố phải lo lắng cho chúng ta.”

Cố Nguyên Trạch lắc đầu nói: “Có thể ra ngoài nhưng phải cẩn thận.”

Cô cau mày, sau đó nói: “Anh muốn nói, chắc không phải chỉ là chuyện này.’’

Tống Trình là một con cáo già khôn ngoan, dù làm việc gì nhỏ cũng sẽ để lại một lối thoát. Nếu không, Trịnh Sở và Cố Nguyên Trạch sẽ không ở lại đây hơn hai năm. Năng suất làm việc của đại viện cũng không phải là thấp.

Chắc ông ta biết mạng của mình không còn bao lâu nữa nên đã dùng hết tâm sức để thoát khỏi hai nhà Trịnh, Cố. Đáng tiếc vận mệnh không tốt, phát bệnh ở ngay tiệc mừng thọ 80 tuổi của mình rồi chết.

Còn về việc vận may có phải thực sự không tốt hay không thì không ai biết.

“Đúng là không thể giấu em điều gì’” Cố Nguyên Trạch cười: “Anh muốn ra ngoài một chuyến, nên tới tìm em nói vài chuyện.”

“Được thôi.” Trịnh Sở không hỏi nhiều mà đáp ứng luôn.

Cố Nguyên Trạch dừng lại, nói đùa: “Cứ như vậy mà tin anh? Em cũng không hỏi thêm vài câu nữa ư?”

Trịnh Sở thuận miệng đáp: “Không tin anh thì tin ai nữa đây?”

Lời này của cô rất dễ nghe, Cố Nguyên Trạch nhíu mày, như thở ra đầy nhẹ nhõm.

Trịnh Sở chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Em không quản được chuyện của nhà họ Tạ. Quan hệ giữa em và Tạ Lâm không tốt lắm, lúc đó anh phải tự mình thu xếp.”

Cô sẵn sàng giúp Cố Nguyên Trạch che giấu chuyện đó, nhưng gia đình họ Tạ, đặc biệt là Tạ Lâm, chắc sẽ không nhận tình cảm của cô, có khi đến lúc đó sẽ nói vài điều kỳ lạ.

Trịnh Sở không phải là một người yếu đuối, trước kia cô không để trong lòng, nhưng nếu Tạ Lâm thực sự chọc giận cô thì cô sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa.

“Em không cần phải để ý tới con bé.” Cố Nguyên Trạch hạ thấp giọng, nói: “Mấy ngày trước có người hỏi chuyện kết hôn với nhà họ Tạ, nhưng Tạ Lâm sống chết cũng không đồng ý. Để tránh người khác, bây giờ con bé hiếm khi ra khỏi nhà. Mà em không cần để ý những lời lần trước con bé nói, đó là lời nói hươu nói vượn của cô gái nhỏ mười mấy tuổi mà thôi.”

Trịnh Sở sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cố Nguyên Trạch cười nói: “Là giả thôi, dùng tiền để tìm người, thật sự quá náo loạn.”