Chương 37: Hoàn chính văn

Editor: Cá Vàng – The Atlamtis

Lục Vi Chân ở chỗ thầy hiệu trưởng không lâu. Anh không thể nói chuyện, chỉ tạm biệt một cách đơn giản. Thầy hiệu trưởng dặn dò anh vài câu, bảo anh đừng nghe người khác nói linh tinh.

Đảo mắt qua vài ngày, Lục Vi Chân nhờ người quen ở bên ngoài chăm sóc vườn trúc.

Buổi chiều, khi mặt trời ngả về tây, ánh dương ấm áp chiếu xuống khắp nền đất. Dọc đường đi, cỏ non mọc xanh mơn mởn.

Trịnh Sở thu dọn qua loa. Khi mở ngăn tủ, cô nhìn thấy một xấp tranh do Lục Vi Chân mới vẽ. Cô đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy anh rất có thiên phú về phương diện này.

Trong sân, con chó đang chơi đùa vui vẻ không biết mình sắp phải rời đi. Nhưng không có ai đến chơi đùa cùng nó, dường như nó cũng không để ý đến chuyện này. Đây quả thực là một con chó nhanh nhẹn hiếu động, nếu không phải ở bên cạnh Lục Vi Chân, nhất định nó sẽ là một con chó cứng đầu, không ai có thể kéo được.

Trịnh Sở cảm thấy có người đang nhìn mình, cô quay đầu, thấy Lục Vi Chân đang lặng lẽ đứng phía sau cô.

“Vi Chân, anh về lúc nào vậy? Người ta đi rồi sao?”

Hôm nay có người đến xem rừng trúc, người vừa rời đi, là Lục Vi Chân dẫn họ ra.

Ngày mai hai người họ cũng rời đi.

Lục Vi Chân vẫy tay về phía Trịnh Sở, trong tay cầm một tờ giấy. Trịnh Sở có chút nghi hoặc, đặt bản vẽ trên tay xuống, đứng dậy cầm lấy tờ giấy trên tay anh.

“Cùng anh đi dạo một vòng trong thôn.”

Trịnh Sở ngẩng đầu nhìn anh.

Anh vươn tay, Trịnh Sở bật cười ôm lấy cánh tay anh.

Lục Vi Chân sống ở đây từ nhỏ, nếu nói không có kỷ niệm thì là không thể nào. Thím Lý do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không muốn ra ngoài, muốn ở lại trong thôn.

“Trời sắp tối rồi, anh muốn đi dạo sao? Vậy đi sớm một chút.”

Trịnh Sở suy nghĩ một lát: “Nếu không đến trường học đi, đó là nơi trước kia anh từng học, em còn muốn lấy một số thứ.”

Lục Vi Chân gật đầu. Anh chỉ muốn cùng Trịnh Sở đi dạo xung quanh, đi đâu cũng được.

Con chó cắn quả bóng, theo sau bọn họ, vẫy vẫy cái đuôi muốn đi cùng. Trịnh Sở liếc nhìn nó, ngẩng đầu nói: “Hay là dắt Bình An đi theo nhé, đã rất lâu rồi nó không đi dạo trong thôn.”

Lục Vi Chân nghĩ một lúc, sau đó quay vào nhà cầm theo sợi dây xích chó, đưa sợi dây cho Trịnh Sở cầm.

Anh viết cho Trịnh Sở: “Nó có thể tự chơi đùa. Nếu nó bị lạc, ngày mai không tìm được đâu.”

Con chó chạy quanh Trịnh Sở, sợi dây lắc tới lắc lui, Trịnh Sở cười nói: “Em sẽ cầm chặt một chút.”

Lục Vi Chân không biết nghĩ đi đâu, lỗ tai hơi đỏ, cứ cảm thấy người mà Trịnh Sở dắt chính là anh.

Anh nắm tay Trịnh Sở, dắt cô đến chào tạm biệt Thím Lý.

Thím Lý không nỡ để cô đi, bà bật khóc muốn giữ cô ở lại cùng ăn tối. Trịnh Sở nói mình muốn đến trường học lấy đồ, từ chối bà.

Lục Vi Chân đứng đằng xa.

Số tiền nhà họ Trịnh đưa cho bà đủ để bà dùng trong khoảng thời gian dài. Cho dù rời khỏi nơi này dọn ra ngoài cũng tuyệt đối không thành vấn đề, chẳng qua bà không muốn rời khỏi nơi này.

Lục Vi Chân dẫn Trịnh Sở đến trường học. Lần trước đến gặp thầy hiệu trưởng anh đã cầm theo chìa khóa. Vốn dĩ đã sớm muốn đến giúp Trịnh Sở lấy đồ, kết quả đi đến nửa đường thì quên mất.

Cổng sắt vừa được mở ra, sau đó lại bị khóa lại. Cây cối trên ngọn núi bên cạnh trường học vẫn xanh tốt như trước, con chó chạy loạn trong trường. Trịnh Sở mặc một bộ váy liền, cùng Lục Vi Chân nói chuyện về trường học.

“Em dạy học ở tầng hai, lớp một lớp hai lớp ba học ở tầng một, lớp bốn lớp năm lớp sáu học ở tầng hai.” Trịnh Sở nói tiếp: “Những đứa trẻ bình thường rất nghịch ngợm, nhưng khi vào học đều rất nghiêm túc.”

Việc đi học là chuyện rất lâu về trước với Lục Vi Chân, nhưng anh còn nhớ rất rõ nhưng chuyện này. Hiện tại khu dạy học là hai tầng, nhưng trước kia chỉ có một tầng. Học sinh các khối học lẫn vào với nhau, hầu như không phân biệt được lớp nào với lớp nào.

“Nguyên Trạch và em cùng dạy một lớp.” Cô thở dài một tiếng: “Nhưng anh ấy thường xuyên xin nghỉ, em phải dạy thay anh ấy không ít, mệt muốn chết.”

Bỗng Lục Vi Chân dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, anh không muốn Trịnh Sở phát giác được.

“Nhưng anh ấy cũng giúp em không ít.” Trịnh Sở nghĩ: “Nhìn anh ấy dễ nhìn thế thôi, nhưng đôi khi em vẫn thấy anh ấy thật giống trẻ con.”

Lục Vi Chân yên lặng lắng nghe, giúp Trịnh Sở mở cửa văn phòng. Trịnh Sở dẫn anh vào trong chỉ cho Lục Vi Chân chỗ mình làm việc.

“Cạnh cửa sổ là chỗ em ngồi, bên cạnh là chỗ của thầy Hoàng, phía trước là bàn của thầy Lý, bên trên là chỗ của Nguyên Trạch.” Trịnh Sở ấn Lục Vi Chân ngồi xuống, trên tay cầm một chiếc chìa khóa nhỏ: “Anh ngồi đây một lát, một lát thôi, để em tìm một số đồ còn dùng được. Lúc trước cho rằng sẽ không mang đi, cất chúng vào trong ngăn tủ. Sớm biết như vậy em đã mang về nhà.”

Cái tủ to được đặt ngay bên cạnh, trên mỗi ngăn tủ đều dán tên của người sử dụng.

Lục Vi Chân gật đầu đồng ý với cô, đôi mắt lại nhìn về phía chỗ ngồi của Cố Nguyên Trạch.

Đây là một văn phòng lớn. Tất cả các giáo viên đều làm việc ở đây. Nơi mà Trịnh Sở ngồi chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy Cố Nguyên Trạch. Tương tự, Cố Nguyên Trạch cũng có thể thấy Trịnh Sở.

Trịnh Sở cầm chìa khóa muốn mở cánh tủ thì một bàn tay lớn vươn ra từ phía sau, đè ngăn tủ lại.

Lục Vi Chân ôm eo Trịnh Sở, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô.

Cô sửng sốt, hỏi: “Vi Chân, anh sao vậy?”

Đôi môi mỏng của anh đặt trên cổ trắng nõn của Trịnh Sở, mặt cô ửng đỏ, không hiểu vì sao đột nhiên anh lại làm động tác này.

“Anh đừng quậy, em đang thu dọn đồ đạc.” Trịnh Sở khẽ nói: “Trời tối rồi, lúc ra ngoài sẽ không tìm thấy con chó.”

Lông con chó vốn đã đen rồi.

Tay Lục Vi Chân hơi dùng sức, cằm anh tựa vào vai Trịnh Sở.

Tay còn lại thu về, hai tay ôm eo cô, người anh khẽ cọ vào Trịnh Sở, mặt Trịnh Sở bỗng chốc ửng đỏ.

“Không được, ở đây không được.” Trịnh Sở nhìn ra ngoài vài lần, thở phào nhẹ nhõm, bây giờ sẽ không ai đến trường: “Anh đừng như vậy mà, còn như vậy em sẽ tức giận.”

Lục Vi Chân khẽ cọ cọ gương mặt vào cô giống như đang làm nũng. Trịnh Sở không biết tại sao anh lại như vậy. Ở những nơi như thế này, làm sao có thể làm những việc ấy, sau này cô làm sao dám tới đây nữa.

Tuy ở đây có hơi khổ, nhưng khi trở về cũng sẽ phải kể với bạn bè, cứ thế này làm sao cô có thể mở miệng được. Nghĩ đến đây, mặt Trịnh Sở lại bừng đỏ, muốn gỡ tay anh ra.

“Không được, trở về rồi nói, tuyệt đối không được.”

Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lục Vi Chân, cảm thấy toàn thân như đang bị nhiệt độ của khuôn mặt thiêu đốt.

Sao anh không chọn những nơi đứng đắn để tỏ vẻ đáng thương?

Nhưng Lục Vi Chân không có ý buông tay, Trịnh Sở đúng là cạn lời.

“Chúng ta trở về, trở về!” Trịnh Sở hít vào một hơi: “Vi Chân, ngộ nhỡ có người đến đây tìm chúng ta thì phải làm sao? Bị phát hiện sẽ rất xấu hổ. Trở về rồi tiếp tục.”

Lục Vi Chân đành buông lỏng tay, sau đó lùi lại vài bước, Trịnh Sở bị anh dọa cho sợ chết khϊếp: “Về sau anh đừng làm như vậy nữa, những nơi như này không được.”

Anh quay lại ngồi lên ghế, cầm lấy tờ giấy và chiếc bút trên bàn, không biết có đang nghe hay không, hình như đang viết gì đó. Trịnh Sở tranh thủ lấy một ít vật dụng hàng ngày ở trong ngăn tủ rồi cùng Lục Vi Chân trở về.

Lục Vi Chân nhận lấy đồ trong tay cô, để lên trên bàn, lại đưa tờ giấy mình vừa viết cho cô.

“Đừng giận nữa, chỉ làm một lần, được không?”

Nhất định không được! Trịnh Sở nhíu mày ngẩng đầu. Lục Vi Chân dùng một tay kéo cô vào trong lòng, đến khi cô có phản ứng thì đã ngồi trên đùi anh rồi.

“Vi Chân, hôm nay anh sao vậy? Trước kia anh không như vậy.”

Lục Vi Chân vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành, khẽ hôn một cái vào trán cô, chỉ chỉ về phía trước.

Trịnh Sở nhìn theo hướng ngón tay anh, thấy chỗ ngồi của Cố Nguyên Trạch, nhất thời cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh ghen tị? Bởi vì ngày thường em luôn ở cùng với anh ấy?”

Lục Vi Chân cũng không giả vờ, thẳng thắng gật đầu.

“Vậy cũng không được.” Trịnh Sở nói: “Em và Nguyên Trạch không có quan hệ gì.”

Ánh mắt Lục Vi Chân càng thêm đáng thương, anh yên lặng ôm cô, không biểu hiện gì thêm. Trịnh Sở thầm đỡ trán, không hiểu anh có chuyện gì, sao lại ghen tị với Cố Nguyên Trạch rồi?

“Ngày mai là phải đi rồi, chúng ta trực tiếp qua nhà em, chuyện này trở về rồi lại nói được không?”

Lục Vi Chân lại lắc đầu, có thể về nhà nói chuyện, nhưng bây giờ Lục Vi Chân phải giải quyết một số việc. Quần của anh đã dựng cả lên, Trịnh Sở không thể không để ý được nữa.

Cô cũng thật sự không biết phải làm sao, cô không biết chấp niệm của anh từ đâu mà đến.

Hơi thở của Lục Vi Chân trở nên nặng nề hơn.

Trịnh Sở vùi mặt vào trong ngực anh, khuôn mặt vừa đỏ lại vừa nóng, tay run run đặt trên thắt lưng anh không dám làm động tác tiếp theo.

Lục Vi Chân nâng cô dậy, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Trịnh Sở căng thẳng đến mức không dám mở miệng, chỉ để cho anh chạm nhẹ rồi quay đầu.

Trịnh Sở thu tay về, hít sâu một hơi.

“Tự anh tới đi, em không nhìn anh.”

Lục Vi Chân gật đầu, một tay ôm lấy cô rồi cúi đầu hôn lên vành tai cô. Trịnh Sở mặt đỏ tai hồng, tay kia bị anh nắm lấy, bao phủ lên thứ vừa bật ra.

Cô và Lục Vi Chân ở bên nhau chưa đến một năm, nhưng rất quen thuộc với thứ này.

Nụ hôn của anh vừa kéo dài lại vừa ướŧ áŧ. Hơi thở ấm áp của anh bao xung quanh họ trong hoàn cảnh tối tăm. Lục Vi Chân là người Trịnh Sở thích nhất, cô không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của anh.

Người Trịnh Sở trở nên khô nóng, tay cô nắm chặt vào quần áo anh, l*иg ngực phập phồng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Đôi tay Lục Vi Chân luồn vào trong váy, chân cô mềm nhũn khẽ lắc đầu nói: “Không được.”

Lục Vi Chân ôm cô thật chặt, kéo cô vào sát mình hơn.



Mặc dù khi ý loạn tình mê rất thoải mái. Nhưng hôm sau khi Trịnh Sở tỉnh dậy thì cảm thấy rất tức giận.

Cố Nguyên Trạch tới tìm bọn họ, Trịnh Sở không thèm nhìn anh ta, trực tiếp đi ra ngoài hàng rào trúc, đứng dưới gốc cây đợi hai người họ. Vẻ mặt anh ta rất kỳ quái, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cơ thể rắn chắc của Lục Vi Chân dựa vào cửa, hay tay khoanh vào nhau, ở phía sau nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở, đôi mắt tràn đầy ý cười. Ngay cả khi Cố Nguyên Trạch đi qua anh cũng không còn sự phòng bị trước đây.

Cố Nguyên Trạch cảm thấy khó hiểu, anh ta mới từ nhà họ Tạ tới. Tạ Lâm khóc mãi khiến anh ta cảm thấy buồn bực, để cho người khác mang đứa trẻ đi trước, sau đó quay lại dọn đồ.

Anh ta hỏi thẳng, nói với Trịnh Sở ở bên ngoài: “Em làm sao vậy? Vẻ mặt không vui lắm, chẳng lẽ không muốn rời đi sao?”

Trịnh Sở đáp: “Ăn đồ phải đồ bị hỏng.”

“Ăn cái gì?”

Trịnh Sở nhíu mày nói: “Nguyên Trạch, anh nói nhiều quá.”

Cố Nguyên Trạch:??

Anh ta nói cái gì rồi?

Con chó đen chạy tới chạy lui xung quanh Cố Nguyên Trạch. Con chó này cũng không sợ người lạ, cái đuôi vẫy mạnh. Nó cắn ống quần Cố Nguyên Trạch, coi ống quần anh ta là đồ chơi, khiến Cố Nguyên Trạch không thể rời đi.

Lục Vi Chân đi ngang qua Cố Nguyên Trạch, vỗ vỗ vào vai anh ta, chỉ chỉ vào con chó, ý bảo anh ta đối xử tốt với con chó của mình một chút.

Trán Cố Nguyên Trạch nổi gân xanh: “Anh muốn làm gì?”

Lục Vi Chân không để ý đến anh ta, anh bước đến bên Trịnh Sở, Trịnh Sở quay đầu giận dỗi, không để ý đến anh. Anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay cô. Trịnh Sở không để ý đến anh, thu tay lại.

Anh vươn tay nắm lấy tay cô, Trịnh Sở không cho anh nắm. Lục Vi Chân thử vài lần, Trịnh Sở vẫn không để ý đến anh, nhưng không rút tay lại nữa.

Trái tim Lục vi Chân trở nên ấm áp giống như ánh mặt trời.

Cố Nguyên Trạch còn đang ở trong sân chơi đùa với chó, ánh nắng chiếu xuống nhưng không quá nóng. Lục Vi Chân và Trịnh Sở đứng dưới bóng cây chờ người ta đến dọn đồ.

Anh nhẹ nhàng đung đưa tay Trịnh Sở. Trịnh Sở hít sâu một hơi, vẫn không có cách nào quá tức giận với anh được.

“Lần sau không được như vậy nữa.”

Lục Vi Chân nâng tay cô lên hôn vào mu bàn tay, gật đầu.

Ông trời vẫn rất công bằng. Khi anh còn nhỏ phải trải qua nhiều chuyện không tốt, Trịnh Sở đến bên anh, tất cả niềm đau trước kia đều được hạnh phúc bù đắp.