Chương 13

Edit: Hỏa Hỏa – The Atlamtis

Hôm nay là cuối tuần, là thời gian cô đã hẹn với Cố Nguyên Trạch. Để không làm người khác hoài nghi nên Trịnh Sở đã sớm tắt đèn ngủ. Thím Lý cho là thân thể của cô không thoải mái, hỏi cô muốn uống thuốc hay không, cô giải thích do mình quá buồn ngủ.

Sắc trời tối tăm nặng nề dần dần trở nên yên tĩnh trong bóng tối, căn nhà cũ kỹ mơ hồ có thể nhìn thấy được hình dáng. Gió nhẹ thổi qua phiến lá màu xanh nhạt, phát ra tiếng động nhẹ nhàng. Có người trong nhà nấu cơm sớm, đã ăn cơm no, lấy ghế dựa ngồi ở trước cửa nhà tán dóc với ngưới khác.

Bọn họ ngồi cùng nhau, có người mở miệng hỏi: “Hôm trước cô đi ra ngoài không? Thật là khủng bố, không nghĩ tới thời này rồi lại có thể có sói còn sống, còn vào trong thôn. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa gặp qua, cứ nghĩ đến buổi tối mấy ngày trước lão già nhà tôi còn ra ngoài một lần, lòng tôi lại thấy sợ.

Đêm đó trong thôn tìm sói khắp nơi, tìm nửa ngày trời thì phát hiện xác của con sói già bên cạnh đống cỏ khô bị che khuất.

Cỏ khô chất một đống, bốn phía vương vãi vết máu khô, bên cạnh còn có một con gà còn chưa ăn sạch. Con sói vốn dĩ gầy già khô khốc, sống không được bao lâu, khi bị tìm thấy thì đã chết từ lúc nào rồi.

“Vừa may là đã chết rồi, nhưng tôi nghe nói có khả năng không chỉ một con. Buổi tối đi ngủ tốt nhất cô nên khoá hết tất cả lại, anh nhà cô tối nay đi ra ngoài phải không? Chủ nhiệm cho người báo danh đi lục soát núi đi.”

Vợ của bí thư Tôn trả lời: “Tất nhiên phải đi rồi, nhưng tôi không muốn để anh ấy đi. Chủ nhiệm nói chuyện này phải làm lặng lẽ, không thể để người ngoài thôn biết được. Anh nhà tôi nói cái gì mà bảo hộ động vật, nếu gϊếŧ chính là phạm pháp, phải ngồi tù, cho nên trước mắt chỉ có thể bắt lại.”

Bí thư chi bộ họ Tôn, tên Tôn Sô Nguyên, 39 tuổi, là người năm ngoái nhà họ Cố điều đến đây, nói trắng ra chính là tới chăm sóc hai người kia.

Vợ của anh ta quản anh ta rất chặt, luôn sợ anh ta tìm một cô gái nhỏ nào. Cô ta lại được gả đi từ nơi này, thế là cùng đi đến.

Tối hôm đó nếu không phải anh ta đi nói thì Trịnh Sở cũng không thể thuyết phục được chủ nhiệm.

Người ở nơi này thật thà an phận, ngày thường sẽ không gặp chuyện lớn gì. Mặc dù chủ nhiệm Lý có một chút ưa nịnh, nhưng vẫn được xem như người trung thực thật thà, vừa nói đến có người chết là lập tức luống cuống.

Chỉ là tìm được con sói đã chết, Trịnh Sở thật sự không có nghĩ tới.

“Hiện tại cũng không tìm được thứ gì khác, cũng chỉ còn ngọn núi An Nhi của Lục câm bên đó là chưa có ai đi tìm. Chủ nhiệm nói ngày mai đi tìm Lục Vi Chân, để Lục Vi Chân tự mình mang theo chó đi tìm. Cô nói ở đây có chỗ nào an toàn? Cái mạng nát của hắn ta cũng cứng thật đấy, sống ở nơi hẻo lánh như vậy, kết quả chẳng xảy ra chuyện gì. Tại sao người bị cắn lại không phải hắn ta chứ? Ông Phú đúng là đáng thương.”

Bên ngoài đủ loại bàn tán, tranh luận sôi nổi, đều đang nói chuyện này khủng khủng. Trịnh Sở nghe qua không ít, nhưng vì không liên quan gì tới cô cho nên cô cũng không để trong lòng.

Con sói chết khô đó khiến lòng người trong thôn hoảng sợ, đàn ông đều cầm đèn pin cùng súng săn, mang theo chó của nhà mình, lập nhóm cùng nhau đi tìm khắp nơi.

Khi Cố Nguyên Trạch nghe thấy trong làng có sói hoang xuất hiện, trong lòng bỗng chốc lộp bộp. Anh ta vội vàng tới nhà Trịnh Sở, thấy cô không có việc gì mới yên lòng.

Anh ta đang xử lý công việc vụn vặt, bận tối mày tối mặt, còn phải né tránh người của nhà họ Tạ, có lúc ngay cả chính con gái mình cũng không lo tới.

Trịnh Sở nhắc đến Lục Vi Chân một câu, anh ta nhíu mày nói cô đừng tiếp xúc với người đàn ông này, giống như ông cụ non ở xã hội phong kiến. Trịnh Sở đỡ trán, cuối cùng không nói với anh ta chuyện Lục Vi Chân báo tin cho cô.

Câu nói mà Lục Vi Chân viết cho Trịnh Sở rất mập mờ, nói có sói hoang, nhưng Trịnh Sở cũng không biết có bao nhiêu con, có thể chính bản thân Lục Vi Chân cũng không rõ.

Công việc trên tay Cố Nguyên Trạch khó giải quyết, buổi tối cần phải trốn mọi người đi ra ngoài một lần. Vừa vặn lợi dụng lần này có người ra ngoài vào ban đêm, anh ta đi theo đám đông, cũng không có mấy người biết anh ta chạy ra ngoài.

Nhà họ Tống không phải dạng vừa, nếu như bị bọn họ phát hiện Cố Nguyên Trạch ra khỏi nơi này, nhất định sẽ giở thủ đoạn sau lưng. Có lẽ anh ta vừa đi ra khỏi nơi này, giây tiếp theo đã thình lình xảy ra tai nạn mà chết.



Mưa phùn rơi phía trên mái hiên tí tách vang lên, đêm khuya yên tĩnh xen lẫn tiếng gió thổi lá cây xào xạc.

Trịnh Sở bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi tí tách, trời vẫn còn tối om. Vốn dĩ cô ngủ sớm, sau khi ngủ một giấc dậy thì không còn chút buồn ngủ nào nữa.

Cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, không muốn rời giường sớm. Tiếng mưa phá tan sự yên lặng, mang lại một chút buồn phiền khó chịu.

Đêm khuya đen tối u ám vô cùng, màn đêm mờ mịt bao phủ mặt đất, cô tịch quạnh quẽ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gà gáy. Có người muốn ra đồng làm việc, đã dậy sớm nấu cơm từ lâu.

Trịnh Sở nghĩ tới trước kia.

Mấy năm trước tình cảnh của nhà họ Trịnh và nhà họ Cố rất nguy hiểm, hai vị chủ gia đình liên tiếp xảy ra chuyện, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô và Cố Nguyên Trạch.

Tống Trình là con cáo già khôn khéo, nhưng con trai ruột Tống Hàng Ninh lại không quá thông minh. Thế nhưng Tống Hàng Ninh lại được sinh ra muộn, cho nên Tống Trình vô cùng chiều chuộng anh ta, chiều đến mức có chút tàn phế. Còn ông ta trước kia đã sớm nhận nuôi con nuôi, tính cách lại giống ông ta nhất.

Mối quan hệ của hai người cứng ngắc, một quan hệ vô cùng rối bời.

Tống Trình chết bất thình lình, nhà họ Tống không có người trụ cột. Tống Hàng Ninh vừa hoảng vừa loạn, vì để bảo đảm quyền thừa kế của mình, lập tức phái người ra tay tàn nhẫn với Tống Trí Huy.

Vệ sĩ bên người Tống Trí Huy rất mạnh, muốn tới gần anh ta không dễ dàng. Tống Hàng Ninh hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, sai người bắt cóc người phụ nữ của anh ta.

Vốn dĩ định khiến anh ta ngoan ngoãn giao quyền lợi trong tay ra, không nghĩ tới thuộc hạ xuống tay quá mạnh, cô gái kia đoản mệnh, bị bắn trúng một phát, trực tiếp đi rồi.

Nếu đây là cô gái bình thường thì không nói, thế nhưng tình cảm Tống Trí Huy dành cho cô ấy là thật lòng, hai người gắn bó keo sơn. Tuy rằng cô gái kia không có gia thế, nhưng họ đã chọn ngày để kết hôn.

Kết quả sau đó có thể thấy rõ, quan hệ của Tống Trí Huy với Tống Hàng Ninh rơi vào tình trạng đóng băng, hai người đấu tranh nội bộ vô cùng tàn nhẫn. Tống Trí Huy giống như không muốn sống nữa, chỉ muốn khiến cho Tống Hàng Ninh chết không toàn thây.

Một bên là người thừa kế chính quy được nhiều bên ủng hộ, một bên là người mang theo âm mưu và dã tâm bừng bừng, tranh đấu gay gắt, mày chết tao sống.

Tống Hàng Ninh là một kẻ bất tài không có đầu óc, chỉ muốn nắm quyền hành gia tộc, mà Tống Trí Huy chỉ muốn anh ta chết, không có khả năng hợp tác với hợp tác.

Lúc trước mấy nhà ở trong trạng thái giằng co, bố của Trịnh Sở tỉnh lại rồi xuất viện, thế cục chắc chắn sẽ hỗn loạn vài phần.

Cô là con gái của nhà họ Trịnh, sau này sẽ trở thành người thế nào, trong lòng cô tự có dự liệu.

Trịnh Sở nằm trên gối, đầu gác trên đôi tay trắng nõn, tóc dài buông trên bờ vai gầy mềm mại, đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó Lục Vi Chân viết “Không có khả năng” trên giấy.

Cho đến bây giờ cô còn chưa nghĩ thông đó là ý gì, cái gì không có khả năng? Anh chỉ phương diện nào? Chẳng lẽ Cố Nguyên Trạch không đủ cẩn thận, để anh phát hiện rồi?

Nhà họ Trịnh có địa vị cao, nhiều mối quan hệ, phái người đi ra ngoài, không mất mấy ngày là có thể thu được tin tức, xác suất xuất hiện tình huống mập mờ như này cực nhỏ.

Đoán không được tâm tư của người khác làm cho cô rất bực bội. Tuy rằng trời đổ mưa nhỏ, nhưng cơn mưa này không rơi được bao lâu, một lát là hết rồi. Mặt trời chầm chậm nhô lên, giọt sương trên ngói phản chiếu ra tia sáng màu vàng nhạt. Nhiệt độ không khí hơi lạnh, làm người ta cảm thấy thoải mái.

Bởi vì nghĩ đến chuyện của Lục Vi Chân nên hơn nửa đêm Trịnh Sở mới ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau khi cô đến trường học, một chiếc ô che mưa bị ướt treo ở bên ngoài, cửa văn phòng hờ khép, Cố Nguyên Trạch đã có mặt ở bên trong văn phòng.

Anh ta ghé vào bàn làm việc nghỉ ngơi, góc quần bị nước bùn nhàn nhạt bắn ướt. Trịnh Sở đi qua nhìn thoáng một cái, nhẹ nhàng trở lại vị trí của mình, đặt túi bài thi xuống.

May mắn là hôm thứ sáu do cô khóa cửa, bằng không Cố Nguyên Trạch không thể vào bên trong nghỉ ngơi được, cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Trịnh Sở ngồi xuống ở vị trí của mình, cảm thấy có hơi đau đầu. Cô vẫn không nghĩ ra được ý tứ của Lục Vi Chân.



Hiệu trưởng già rồi, còn sớm đã ngủ, buổi tối sẽ không đi ra ngoài.

Lục Vi Chân không lo lắng nhiều, anh chỉ là muốn nhắc nhở mỗi Trịnh Sở, nhân tiện chặt đứt tâm tư kỳ quái của cô, sống chết của người khác không liên quan tới anh.

Trong khoảng thời gian này Trịnh Sở chỉ cần ở yên trong nhà thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, thứ đó cũng không phải đâu đâu cũng có.

Nhưng chuyện này qua đi không bao lâu, anh liền cảm giác được một chuyện kỳ quái không thích hợp lắm.

Anh ít khi đi vào làng, không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đây, thế nhưng có một điểm anh rất rõ ràng, ánh mắt người khác nhìn anh không đúng lắm.

Đương nhiên không thể là ý tốt, trong sự chán ghét giống như mọi khi lại trộn lẫn thêm một loại kỳ quái.

Chủ nhiệm Lý chưa tìm được cơ hội đi gặp anh, anh còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Lục Vi Chân đã quen với ánh mắt sợ hãi của người khác, nuôi dưỡng thành tính cách cô độc. Bọn họ chê mệnh anh không tốt, ai cũng không muốn tới gần, sợ bị lây những thứ xui xẻo.

Nhưng anh là người duy nhất còn lại của nhà họ Lục, do dù bị ghét bỏ như thế nào, cũng không thể ngăn cản anh tham gia hoạt động của họ hàng. Tuy rằng khi Lục Vi Chân tham gia hoạt động thường sẽ có kết thúc như trò cười.

Cơ thể anh cao to, hễ xuống tay là như muốn lấy đi mạng người. Sau lưng có ai bàn luận về anh, nếu để Lục Vi Chân nghe thấy thì anh nhất định sẽ ra tay đánh người, chẳng phân biệt trường hợp địa điểm.

Chuyện như vậy xảy ra nhiều, cuối cùng cũng sẽ không có người cố tình bắt nạt Lục Vi Chân, anh cũng sẽ không cố ý đi trêu chọc người khác.

Những năm gần đây hai bên vẫn luôn bình yên không có chuyện gì.

Lục Vi Chân rất thông minh, sau khi suy nghĩ kĩ lại liền đoán ra được vấn đề ở con sói hoang khô gầy. Anh lại không để bụng Trịnh Sở và hiệu trưởng sẽ nói chuyện này ra, dù sao cũng không liên quan tới anh.

Có lẽ là con sói kia làm loạn, nhưng hành tung ẩn nấp của nó không bị phát hiện nên người trong làng hiểu nhầm là do anh làm.

Rất nhiều lần đều như thế, không có nguyên do, chỉ cần là chuyện xấu không thể giải thích được, đều sẽ đổ hết lên người anh.

Nếu không phải trước kia hiệu trưởng hỏi anh, có thể anh còn chẳng hay biết gì.

Việc này cũng không có gì ghê gớm, dù sao anh cũng không để ý lắm.

Mặc dù lần này có hơi khác so với những gì anh đã nghĩ.

Tính cách Lục Vi Chân vốn lạnh lùng, trong làng xảy ra chuyện gì anh cũng không để ý. Anh giống như thường lệ, sáng sớm ra cửa, buổi chiều mới ra khỏi rừng trúc.

Mà Trịnh Sở cũng không biết danh tiếng của anh kém đến mức này, thế mà cũng vô duyên vô cớ bị hiểu lầm.

Buổi sáng vừa đổ một trận mưa lớn, mặt đất trở nên lầy lội. Mặt trời buổi chiều treo cao ở trên trời, độ ấm từ từ tăng lên, trở nên nóng bức hơn.

Con đường đã khô, trong ruộng có người đang lao động.

Nhà của Lục Vi Chân ít khi có người tới, trừ khi có chuyện lớn quan trọng.

Trong rừng trúc mát lạnh, gió nhẹ phơ phất, Lục Vi Chân cõng sọt đi đi dừng dừng, ngồi xổm xuống đào măng.

Bên ngoài có người đặt hàng, mấy ngày sau sẽ tới đây lấy hàng.

Trong rừng trúc không oi bức, nhưng anh nhặt mười mấy sọt, ban ngày không nghỉ ngơi, vẫn luôn đào mấy thứ này trên mặt đất nên mồ hôi dính nhớp chảy ra, quần áo dính sát vào trên người.

Đầu Lục Vi Chân sưng đau, anh giơ tay sờ lên trán, có hơi nóng.

Thời tiết mấy ngày nay thay đổi liên tục, không chú ý thì cơ thể sẽ khó chịu.

Anh cầm khăn lau chùi mồ hôi trên cơ thể, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Lục Vi Chân mang sọt trên lưng đi trở về, bên trong đem theo dao phòng thân.

Vết thương trên người con chó hồi phục khá tốt, nó nhàn nhã nằm bò trong sân, cắn xé đầu gỗ trên mặt đất, đồng tiền trên vòng cổ nhẹ nhàng đong đưa. Thấy Lục Vi Chân đi tới, nó nhanh chóng đứng dậy kêu gâu gâu hai tiếng, lè lưỡi đi tới đi lui.

Lục Vi Chân cũng không để ý đến nó, ở bên giếng nước kéo hai thùng nước lạnh sạch sẽ, lập tức cởϊ qυầи áo ướt mồ hôi ra, để lộ cơ bụng sáu múi cường tráng, sau đó cầm quần áo ném vào một cái thùng.

Dây lưng thẳng dài treo ở trên tường, quần to rộng cũng ném vào thùng gỗ.

Trên người anh chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ màu đen, chân dài rắn chắc, cơ bắp mỏng manh đắp lên trên, tràn đầy vẻ đẹp cường tráng. Hình dạng bên trong qυầи ɭóŧ nhô lên, có thể nhìn ra được rất lớn, căng đến ẩn ẩn hiện hiện.

Trên người Lục Vi Chân toàn là mồ hôi, anh cầm thùng nước chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Có người đang nhìn anh.

Động tác của anh dừng lại giữa chừng, tầm mắt nhạy bén đột nhiên nâng lên.

Mặt Trịnh Sở đầy xấu hổ, đứng ở cách đó không xa, ánh mắt né tránh, bước chân lùi lại phía sau một bước.

Cô vừa mới vòng qua hàng trúc rậm rạp trước nhà Lục Vi Chân, vừa đi chưa được vài bước.

Lục Vi Chân trầm mặc nhìn cô, mày kiếm nghiêm nghị, môi mỏng hơi mím, mặt không biến sắc di chuyển bàn tay, che khuất nơi đó của mình.

“Anh Lục, em…” Trịnh Sở quay đầu đi, mặt ửng đỏ, ho khan một tiếng: “Tôi tìm anh có việc, anh làm xong trước đi, em đợi lát nữa lại qua đây.”