Chương 3

Tôi bước vào nhà thật nhẹ nhưng hình như vẫn làm kinh động đến mẹ tôi, bà gào rú lên "Mày đi đâu mà giờ mới về, bảo mày đi vứt bịch rác thôi mà"

Tôi không nói gì đi vào phòng khiến mẹ tôi tức giận mà càng gào thét thêm "Mày có nghe thấy tao nói gì không?"

Cuộc sống của tôi cứ thể trôi qua thật nhẹ nhàng, từ sau cái hôm đó thì cũng không gặp anh kia nữa, chắc là bị bắt rồi đánh cho rồi cũng lên. Có một tin vui nữa là tôi được nhận vào Q.A school đúng thật là may mắn mà, tôi được vào một lớp giỏi nữa. 1 tháng trôi qua và tôi sẽ chính thức bắt đầu năm cuối cấp của mình, chỉ năm sau thôi tôi sẽ là sinh viên rồi.

Bước vào ngôi trường danh giá này thật khiến tôi cảm thấy thoải mái mà, bỗng nhiên tôi nghe thấy động cơ của xe phân khối lớn, trường học mà cho đi những loại xe này sao? Tôi sợ hãi nép nép vào dìa và đưa mắt nhìn người con trai đang điều khiển chiếc xe đó. Người đó vừa cởi mũ ra khiến tôi không thể tin được, là anh chàng đánh nhau một tháng trước, nhìn trông cao lớn như vậy tôi còn tưởng là hơn tuổi ai ngờ cũng bằng tuổi tôi. Hắn ta bỗng dưng đưa mắt về phía tôi rồi nháy mắt một cái khiến tôi bị đứng hình, mấy nữ sinh gần đó thì gào rú không thôi.

"Là Đông Quân đấy, đẹp trai quá đi"

"Hóa ra tên là Đông Quân" Tôi lẩm bẩm.



Mà không chỉ thế thôi đâu, tôi và hắn ta còn học chung lớp, dù sao chúng tôi cũng không phải oan gia sao mà lại làm như bất ngờ thế, tôi điều chỉnh lại tâm trạng. Vừa vào tiết, cô giáo chỉ mới giới thiệu xong hắn đã giơ tay lên ý kiến.

"Mời em" Cô giáo chủ nhiệm nói.

"Em muốn chuyển chỗ ngồi cạnh bạn kia" Nói rồi hắn ta đưa mắt nhìn về phái tôi khiến tôi cảm thấy muốn khóc thét, bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía hắn đang cầm cặp sách tiến lại phía tôi, tự nhiên kéo ghế vứt cạnh ngồi xuống cạnh tôi. Sau khi ngồi xuống hắn ta mỉm cười nhẹ "Không ngại chứ"

Tôi lắc đầu theo bản năng.

"Chào cậu, tôi tên Đông Quân, mong được giúp đỡ" Cậu ta chìa tay ra ý muốn bắt tay với tôi, tôi cũng đáp lễ bắt tay nói "Toi tên Trần Thư Di" Thật sự lúc đấy cậy ta không thả tay tôi ra mà cứ cầm mãi đã thế còn nói "Sao cậu không chịu thả tay ra"

"Rõ ràng là cậu..." Tôi trợn tròn mắt. Mấy đứa con gái trong lớp dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy. Tôi thật sự muốn khóc mà, sao tự dưng lại dây vào tên này cơ chứ??