Chương 77[End]

-77-

Biên Bá Hiền tay cầm máy ảnh, chậm rãi nhìn phong cảnh bốn phía. Khu vực rộng lớn lại hoang tàn vắng vẻ, dường như trong giờ phút này mình đang đứng ở điểm cuối cùng của thế giới, đó là một loại thê lương của cảnh trí nguy nga, mang theo một chút nghiêm túc cùng lạnh lùng, giống như người mình thích kia,

Làng mạc, sông băng, núi tuyết phủ trắng, còn có thác nước, hết thảy thật sự đều rất đẹp.

Đôi mắt thì nhìn phong cảnh, nhưng trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng của nhiều năm trước, như một cuộn phim quay chậm diễn ra trong tâm trí cậu lúc này.

Hình ảnh vốn là nên bị năm tháng làm phai mờ, nhưng không hiểu sao đã nhiều năm trôi qua như thế, không ngờ đến bây giờ vẫn rõ ràng được thế này.

Cậu nhìn thấy mình đang nằm nhoài trên ghế salông ở tầng hầm cũ kĩ kia, “Xán Liệt, anh sau này muốn đi nơi nào nhất?”

Khi đó Phác Xán Liệt hoàn toàn không ngẩng đầu lên, “Chỗ nào cũng không muốn.”

Trong lòng không khỏi cảm thấy người này vô phương cứu chữa, “Anh đừng có nhàm chán như vậy chứ. . .”

Phác Xán Liệt từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, “Thứ nhất không rảnh, thứ hai không có tiền.”

“Vậy thì giả như anh rảnh rỗi mà tiền cũng nhiều thì sao?”

Phác Xán Liệt không hề qua loa, hơi trầm ngâm một hồi, “Iceland đi.”

“Lý do?”

“Cực Quang rất đẹp.”

“Ai ui, ” Không nhịn được vươn tay bóp bóp mặt Phác Xán Liệt, “Thì ra tiểu mặt đơ của chúng ta cũng rất có tâm hồn nghệ sĩ”

Phác Xán Liệt nhíu mày lườm cậu một cái, nhưng lại không có ý né tránh bàn tay cậu.

“Vậy đến lúc đó anh mang tôi đi cùng có được không?” Biên Bá Hiền rất phấn khởi nhìn anh, “Tôi cũng muốn thấy Cực Quang.”

Phác Xán Liệt ánh mắt nặng nề nhìn cậu không lên tiếng.

“À tôi biết rồi, anh là muốn mang Kiều Hi đi đúng không? Chà chà, tôi cũng hiểu rồi, không thể đi làm bóng đèn được”

Đang lúc cật lực kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng.

“Tôi dẫn cậu đi.”

Cậu vẫn luôn nhớ tới nơi mà Phác Xán Liệt muốn đến nhất, chỉ là từ ngày đó cả hai đều chưa từng nhắc lại.

Có thể là anh ấy quên, hoặc là tìm được một chỗ khác vui vẻ hơn rồi.

Thế nhưng hiện tại đứng ở đây, Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy rất thích nơi này, thích cả hồi ức trong quá khứ đó nữa.

Ở đây và chỗ Phác Xán Liệt chênh lệch đến tám giờ, cách thiên sơn vạn thủy, mà mình cũng không gọi một cú điện thoại hay gửi một cái tin nhắn nào. Nhưng thần kì là âm thanh hình dáng của anh ấy như khắc sâu vào tâm trí. Không ngừng nhớ tới, không ngừng hi vọng.

Mà khắc càng sâu thì yêu càng đậm. Nếu như nói từ trước tình yêu của Biên Bá Hiền đối với Phác Xán Liệt là một cái hố sâu không đáy, vậy thì bây giờ nó như thác nước dữ dội trước mắt không ngừng khuấy động.

Em yêu anh, có thể so với bất kì một ngày nào trước đây em lại càng yêu anh, mỗi một ngày trôi qua đều yêu hơn so với hôm trước, cho đến một ngày nào đó em thật sự không thể tiếp tục yêu anh được nữa.

Rất muốn để anh nhìn thấy một chút, nơi xinh đẹp mà anh từng muốn mang em đi, muốn đem mỗi một cảnh sắc gỡ xuống gửi đến cho anh, nhưng lại phát hiện đều với tay không được.

Biên Bá Hiền mở máy ghi hình, mỉm cười nhìn trong màn ảnh, “Này Xán Liệt, anh đoán xem em đang ở nơi nào? Đoán không được sao? Cho anh một chút gợi ý, xem này, ” Biên Bá Hiền giơ tay chỉ về phía sau, “Thấy thác nước không, rất đẹp đúng chứ. Lần này đoán được rồi sao? Em đang ở Iceland nha, thật đấy! Em thấy được rất nhiều thứ xinh đẹp đó.”

Đem máy quét một đường xung quanh, sau đó lần thứ hai lại quay về chính mình, yên lặng nhìn màn hình mỉm cười, “Xán Liệt, em nhớ anh, đặc biệt đặc biệt nhớ, tuy rằng Iceland rất đẹp, em cũng rất thích nơi này, nhưng em vẫn rất nhớ khu phố mà chúng ta sống. Em thật ra không được kiên cường như vậy, vừa chạy đến nơi này lại thấy hối hận rồi, bởi vì chỉ có một mình em, mà vốn dĩ là muốn anh mang em tới đây, em rất muốn nghe anh an ủi, còn muốn nghe anh nói không phải sợ, em không có việc gì.”

Lấy tay lau nước mắt, Biên Bá Hiền cúi đầu, “Xán Liệt, rời khỏi anh càng lâu, cách anh càng xa, em lại càng phát hiện, hóa ra là ngay cả một giây đồng hồ em cũng không nỡ rời xa anh. Nhưng mà em vẫn cảm thấy vui mừng, chí ít em cũng không liên lụy đến anh.”

Thở dài một hơi, Biên Bá Hiền lại cong khóe miệng “Chờ buổi tối em sẽ đi xem Cực Quang, không biết là có thể thấy được hay không nữa, chỉ mong là có thể, bởi vì em rất muốn quay về bầu trời anh yêu thích nói một câu em yêu anh. A trời ạ, em lập dị quá, không được . . . Vậy thì em sẽ chụp hình quay video cho anh nhé? Cứ thế đi, không nói nữa đâu, buồn nôn quá, bye bye.”

Dọc theo đường đi, Biên Bá Hiền không biết đã ghi lại bao nhiêu hình ảnh, có lúc rất hưng phấn, hài lòng, hiếu kỳ, cũng có mất mát, thương tâm, tuyệt vọng.

Từng chút tụ tập lại, cũng giống như cuộc đời cậu, không ngừng thăng trầm.

Một ngày nào đó, cậu sẽ đem những thứ này xem lại một lần rồi lập tức xóa bỏ toàn bộ.

Tối hôm đó, Cực Quang được dự báo là cấp bốn, bản đồ mây cũng nói là trời đẹp, Cực Quang hẳn là có thể nhìn thấy, nhưng mà khí trời lúc này thật sự quá lạnh so với tưởng tượng.

Biên Bá Hiền không ngừng đi tới đi lui, cũng không ngừng ngước lên nhìn bầu trời đen trống rỗng.

Mãi đến tận khi bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sáng khác lạ, màu sắc chân trời rõ ràng có chút biến hóa, số người thưa thớt xung quanh cũng dần bàn tán sôi nổi.

Đúng rồi! Biên Bá Hiền vội đem máy ghi hình giơ lên.

Cảnh sắc này, cả đời cậu cũng khó mà quên được.

Ánh sáng rực rỡ thay đổi liên tục khó có thể dời mắt, tạm thời che lấp hào quang của sao trăng gần đó.

Chỉ trong phút chốc, nhưng giống như là đã đủ một đời rồi.

Nơi mà nó xuất hiện, chính là tận cùng của thế giới.

Những người xung quanh đều rất hào hứng vì cảm thấy mình may mắn, có người chụp ảnh làm kỷ niệm, có người cao giọng vui cười, cũng có người chìm đắm trong hạnh phúc không ngừng ôm hôn.

Biên Bá Hiền vẫn như cũ nắm chặt máy ảnh trong tay, nhìn về phía chân trời xán lạn, không cầm được lại rơi nước mắt.

Xán Liệt, em thấy Cực Quang rồi.

Xán Liệt, thật ra em cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung nó, đúng là vẻ đẹp khiến người ta suốt đời không quên, chỉ là nó quá mỏng manh, em không nghĩ Cực Quang lại biến mất nhanh như vậy.

Xán Liệt, em yêu anh.

Cực Quang biến mất, cuối cùng có một ngày em cũng sẽ như vậy, thế nhưng thiên địa làm chứng, em đứng ở nơi này nói ra câu kia, chắc chắn sẽ không biến mất.

Lệ xoay quanh hốc mắt, lại có một trận gió thấu xương thổi đến, Biên Bá Hiền hơi run rẩy, nhưng ngoài ý muốn lại dựa vào một l*иg ngực ấm áp.

Biên Bá Hiền cứng đờ tại chỗ, một chút cử động cũng không dám. Rất sợ quanh quẩn một hồi đây rốt cuộc cũng chỉ là một giấc mơ, vừa nhẹ nhàng chạm vào, liền vỡ nát không còn một mảnh.

Đôi tay phía sau lần đến lấy máy ảnh trước người Biên Bá Hiền. Ngay sau đó, người kia cũng cúi đầu đặt cằm trên vai cậu, cứ như vậy đem cả người vòng vào trong ngực, tay cũng mở máy bắt đầu xem từng tấm hình.

Cứ như vậy đứng yên lặng một lát, bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh đã sớm khắc sâu trong lòng——

“Những hình này là cho tôi sao?”

Cơ thể Biên Bá Hiền đột nhiên run lên, nắm chặt hai tay của người kia.

“Lạnh không?” Người sau lưng lại tiến vào sát hơn, kéo vạt áo gió rộng lớn, đem bao cả người cậu vào trong đó, “Như vậy có khá hơn không?”

Bờ môi run tẩy, mãi mời buông được một tiếng, “Xán. . . Liệt?”

“Ừ, không phải nói muốn cùng đi sao? Em sao lại lén lút chạy đến đây một mình rồi? Không cần tôi nữa?”

Ôm thật chặt người trong ngực, Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu hôn một cái bên tai cậu, sau đó hai gò má áp vào nhau, “Thật ra lúc trước, tôi nói với em mình thích Iceland, một là bởi vì nơi này thật sự rất đẹp, điều khác nữa là tình yêu đồng tính ở chỗ này lúc bấy giờ là khoan dung nhất. Tôi lúc đó đã nghĩ, nếu muốn thú thực với em, vậy thì chọn nơi này đi..”

“Em không phải nói tôi vẫn đang thiếu nợ em một câu sao? Còn muốn nghe không?” Nhưng mà không đợi Biên Bá Hiền trả lời, Phác Xán Liệt đã mỉm cười nói ra ba chữ.

“Tôi yêu em.”

Biên Bá Hiền hai vai run rẩy bật khóc.

Lúc bị xoay người lại, nước mắt đã mờ nhòe, người trong lòng đang sờ sờ đứng trước mặt cậu.

—— nếu em lại nhìn thấy anh, sau nhiều năm dài đằng đẵng, em nên lấy gì để chúc mừng? Lấy nước mắt, lấy trầm mặc.

Biên Bá Hiền đã từng đọc không hiểu câu thơ này, nhưng bây giờ nó lại rõ ràng đến mức ấy.



Sau đó Phác Xán Liệt đưa Biên Bá Hiền đến rất nhiều nơi, thảo nguyên mênh mông vô bờ, gió cát trên hoang mạc, bãi biển đầy ắp nhiệt tình.

Từ Cabo da Roca ở Bồ Đào Nha đến Kim Tự Tháp ở Ai Cập, lại từ Tượng Chúa Kitô Cứu Thế ở Brazil đến dãy núi lửa ở Bolivia

Hơn nửa năm, hai người dấu chân trải rộng ở khắp nơi.

Cuối cùng lại quay về đất nước quen thuộc nhất của bọn họ.

Đi qua thánh điện Potala, Biên Bá Hiền tựa vào vai Phác Xán Liệt trên thảo nguyên, nhìn những đứa trẻ Tây Tạng dắt dê chăn cừu.

“Khi nào thì về?” Phác Xán Liệt xoa xoa tóc cậu, “Lần này, chơi đủ chưa?”

Biên Bá Hiền nhẹ nhàng gật đầu.

Vậy là đủ rồi, nhiều hồi ức như vậy, cũng nên trở về thôi. Tuy rằng cậu biết, lần này đi, sẽ không ra được nữa.

Bước vào cổng bệnh viện, chẳng khác nào đang chạm vào mạng sống của cậu.

“Em muốn nói với anh một chuyện.”

“Em nói đi.”

“Em. . .”Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, “Cái bệnh này không phải là vì em. . . đi ra ngoài cùng người khác xằng bậy.”

Phác Xán Liệt chỉ nhẹ xoa đầu cậu không lên tiếng.

Biên Bá Hiền bất an ngẩng đầu lên nhìn anh, lại bị Phác Xán Liệt đè vai, thấp giọng hỏi, “Em không có nguyện vọng gì muốn thực hiện sao? Cái gì cũng có thể, tôi nhất định sẽ giúp em làm.”

Biên Bá Hiền không khỏi cười nhạo, “Làm gì? Coi anh là Doraemon à?”

Phác Xán Liệt cười khẽ, “Em có thể thử xem.”

Biên Bá Hiền miễn cưỡng tựa trên người anh, “Em cái gì cũng không muốn, chỉ nghĩ muốn cùng anh thêm mười năm, anh có thể thực hiện sao?”

Phác Xán Liệt do dự.

Biên Bá Hiền cười nhẹ lắc đầu.

“Mười năm tôi không làm được, ” Phác Xán Liệt giữ bả vai của Biên Bá Hiền, “Tôi có thể cho em một trăm năm.”

Nói xong, Phác Xán Liệt cúi đầu nhẹ nhàng ở bên tai Biên Bá Hiền nói một câu.

Chỉ một câu, Biên Bá Hiền liền triệt để sững sờ, đột nhiên gắt gao nắm chặt ống tay áo của Phác Xán Liệt, nhìn anh thật kĩ như muốn đem toàn bộ linh hồn mình để vào trong đó.

Phác Xán Liệt vẫn mỉm cười, nhìn Biên Bá Hiền dồn sức ôm lấy mình.

Phút chốc vạt áo trước ngực đã ướt đẫm.

Bóng hai người đan vào nhau chiếu trên mặt đất, phảng phất như hòa vào làm một, đến chết cũng không rời.

Quá nhiều người gặp gỡ yêu nhau rồi lại hoàn toàn chia ly.

Quá nhiều đường đi ngược lại nhưng cuối cùng vẫn hội tụ.

Thế sự quanh co, thay đổi khó lường,

Quá nhiều trống đánh xuôi, kèn thổi ngược*, lại quá ít trăm sông đổ về một biển.

*hành động trái ngược mục đích

Rất may mắn, tôi gặp em.

Vốn là hai đường tách biệt, cuối cùng lại đồng quy về một chỗ.