Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trăm Sông Đổ Về Một Biển

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
-76-

Lộc Hàm nhận được tin nhắn của Biên Bá Hiền khóc đến tan vỡ, thế nhưng ngày hôm sau vẫn ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở công ty mặc kệ hai vành mắt đỏ hoe. Bởi vì anh biết, đối với việc này khó vượt qua nhất là người kia chứ không phải mình, cho nên một số việc bất kể là thân phận bằng hữu hay là cấp dưới, anh đều nhất định phải gánh vác thật tốt.

Lộc Hàm một mình chịu đựng ở công ty ba ngày, trong quá trình đó thật sự không nghe bất kỳ tin tức gì của Phác Xán Liệt.

Mỗi lần nhân viên hỏi đến, Lộc Hàm cũng chỉ cười cười, “Người yêu của ông chủ bị ốm, cần anh ta chăm sóc thôi.”

Đến ngày thứ tư, Lộc Hàm mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc, ngẩng đầu lên liền sững sờ, thân thể cứng ngắc đứng tại chỗ, cũng không có cách nào đi thêm một bước.

Miệng mấp máy hồi lâu mới nói ra được một tiếng, viền mắt cũng chua xót, “Ông chủ . . .”

Người ngồi ở bàn làm việc vẫn trông như lúc bình thường, từ quần áo đến tư thái đều rất hoàn mỹ, chỉ là mặt thì vẫn lành lạnh nhưng ánh mắt lại mang một tia ấm áp, “Lộc Hàm, đến rồi à.”

Lộc Hàm ngửa đầu nhìn trần nhà nháy mắt mấy cái, sau đó mới quay lại nhìn người quen thuộc khẽ gật đầu.

“Khổ cực cho anh rồi.” Phác Xán Liệt mỉm cười nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm trước kia vẫn phỉ nhổ Phác Xán Liệt lạnh lùng mặt đơ, một chút dáng vẻ tươi cười cũng không có, nhưng mà bây giờ, anh ta thật sự cười, Lộc Hàm chỉ cảm thấy trong lòng chua chát,

Lộc Hàm thở dài, lắc lắc đầu, “Không khổ cực, ông chủ, mấy ngày nay công ty cũng không có chuyện gì quá bận bịu”

“Tôi không phải nói mấy ngày nay, tôi nói những năm này” Phác Xán Liệt đẩy một tờ gì đó về phía Lộc Hàm, “Nói đến thì anh cũng lớn hơn tôi hai tuổi. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, anh đều đi theo bên cạnh tôi, tôi thật sự rất cảm kích.”

Lộc Hàm giơ tay lên nặng nề mà lau mặt, “Ông chủ đừng nói nữa, tôi lúc đó chỉ là đánh cược một lần thôi, không ngờ lại là số may.”

“Nhưng vào lúc tất cả mọi người đều thất vọng vì tôi, chỉ có một mình anh không rời đi.” Phác Xán Liệt nói xong ra hiệu Lộc Hàm lại gần, cầm văn kiện lên, “Cái này, anh ký vào, sau đó đưa cho luật sư giúp tôi.”

Lộc Hàm nhận lấy, lướt qua một lượt liền trả về, mặt không cảm xúc đập mạnh lên bàn, bàn tay đỏ ửng, “Ông chủ, anh có ý gì?” Lộc Hàm nhìn người kia vẫn bình tĩnh như vậy, chậm rãi ngồi xuống hai tay ôm mặt, thật sự khóc không thành tiếng.

Trên bàn tổng cộng có hai văn kiện, một cái là chuyển nhượng cổ phần, cái còn lại là bản di chúc đã kí tên.

Phác Xán Liệt đứng lên, đi tới chỗ người đang ngồi xổm trên đất, vỗ vỗ lưng an ủi, “Già đầu rồi anh còn khóc cái gì vậy chứ.”

Lộc Hàm hất tay Phác Xán Liệt, ngẩng đầu lên lệ đã rơi đầy mặt, “Tôi con mẹ nó vì muốn mấy thứ này mới thay anh thu thập hỗn loạn sao? Cái gì mà chuyển nhượng cổ phần? Cái gì mà di chúc? Anh rốt cuộc muốn làm cái gì! Muốn ném toàn bộ cho tôi rồi đi chết thật à?. . .”

Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn Lộc Hàm.

“Ông chủ, điều chúng ta cần, chính là mong có một ngày anh có thể mang Bá Hiền trở về, về lại chỗ này, chúng ta còn phải gặp mặt rất nhiều lần nữa cho nên tôi mới thay anh bảo vệ công ty, tôi thật sự không muốn ở lại, tôi không thể chịu đựng ở đây một mình được. . .”

Phác Xán Liệt đi lấy mấy tờ giấy ăn cho Lộc Hàm, thanh âm vẫn vững vàng an ủi, “Tôi sẽ đi tìm cậu ấy, đừng khóc. Tôi chỉ muốn đem những chuyện này sớm sắp xếp ổn thỏa, như vậy tôi mới có thể yên tâm đi tìm cậu ấy được.”

Đến cuối cùng Lộc Hàm cũng không chịu ký tờ chuyển nhượng cổ phần, chỉ ném lại một câu, “Vậy tôi chờ hai người” rồi quay đầu rời đi.

Sau khi Lộc hàm rời di, có một người động tác thô bạo đá văng cửa phòng làm việc, đem mấy tờ giấy tàn nhẫn ném tới trước mặt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cầm mấy tờ giấy nhăn nhúm mở ra nhìn một chút, khẽ lắc đầu một cái, tiện tay để sang một bên. Ngẩng đầu lên nhìn về phía người kia, sắc mặt rất ảm đạm.

Người đến bình phục lại hô hấp mới trở về trạng thái nhĩ nhã ngày thường, “Cậu còn cái gì để nói sao?”

Phác Xán Liệt không nhịn được thở dài, “Nghệ Hưng, anh đến cùng là muốn chấp nhất cái gì?”

Trương Nghệ Hưng giận quá mà cười, “Tôi chấp nhất? Rốt cuộc là ai u mê không tỉnh? Cậu bây giờ ngược lại đi hỏi tôi? Cậu tại sao không chịu nghe lời tôi nói một lần vậy nhỉ!” nói xong cầm tập giấy giơ lên trước mặt Phác Xán Liệt, “Thấy rõ không? Cậu không bị bệnh! Con mẹ nó cậu không có bệnh hiểu không! Chuyện tốt duy nhất Biên Bá Hiền từng làm chính là không có truyền cái bệnh này cho cậu! Cậu có biết cái tỷ lệ cái này cao đến mức nào không? Đây là cậu tích đức mấy đời mới nhặt về được cái mạng mình đấy!”

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn bàn tay mình, trên ngón áp út chính là chiếc nhẫn giống hệt người kia đã mang đi, dưới ánh mặt trời hơi lóe sáng. Giống như là, cậu ấy đang xoay người, nhìn mình mỉm cười.

Trương Nghệ Hưng lớn như vậy đương nhiên có thể khống chế bản thân, nếu không thật sự đã tát Phác Xán Liệt mấy cái cho tỉnh ra , thở dài, cố đè nén tâm tình đang bốc lửa, “Phác Xán Liệt, tôi nói với cậu lần nữa. Loại bệnh này là có thời kỳ ủ bệnh, chỉ là thời kỳ ủ bệnh của Biên Bá Hiền tương đối dài mà thôi. Tôi có nghe cậu ta nói qua, trước khi chính thức, lúc hai người làm bạn tình mỗi một lần đều có biện pháp an toàn, điểm ấy cậu nên cảm thấy vui mừng. Sau này thì có mấy lần, chỉ có thể xem như là cậu may mắn, có thể là bởi vì cậu ở trên, cũng có thể là một loại phương pháp may mắn nào đó, cụ thể thế nào cậu có bắt tôi giải thích tôi cũng giải thích không ra! Nói chung, tôi chỉ biết cậu không bị bệnh, chứ không chừng cậu cũng theo người ta đi chết rồi!”

“Nếu như tôi không bệnh, vậy cậu ấy cũng không thể bị loại bệnh này .”

“Cậu thì biết cái gì?”Trương Nghệ Hưng thật sự đem mấy tờ giấy xé nát, “Mỗi người đều có một mặt không muốn người khác biết, cậu dám đảm bảo với tôi cậu biết toàn bộ về cậu ta sao? Cậu biết cậu ta làm sao sinh bệnh à? Được, tôi hỏi cậu, thời gian cậu ta ở Mỹ làm gì, cậu biết được sao?”

Phác Xán Liệt nghe vậy đột nhiên run lên, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Một người sau khi bị đả kích về mặt tình cảm, chuyện gì cũng có thể làm được. Sau khi Biên Bá Hiền cùng người trước triệt để đứt đoạn, cậu ta sống thế nào, có hỗn loạn hay không cậu cũng biết được sao?”

Phác Xán Liệt vẫn như cũ nhìn chằm chằm nhẫn trên tay.

“Cậu ta ở trong mắt cậu cái gì cũng tốt, tôi biết. Thế nhưng cậu không thể chỉ vì một người mà đem cuộc đời mình ném đi được. Cậu bây giờ nhất định phải theo tôi đi tiếp thu trị liệu, thần kinh của cậu suy nhược quá nghiêm trọng rồi, tiếp tục như vậy cậu sẽ trầm cảm , một khi trầm cảm nặng. . . Xán Liệt, cậu còn mấy chục năm đời người nữa đấy. Biên Bá Hiền vì muốn thành toàn cho cậu nên mới rời đi, cậu cũng không thể phụ lòng cậu ta như vậy chứ? Cậu ta luôn hi vọng cậu có thể sống thật tốt.”Trương Nghệ Hưng nhìn anh, đúng là có nói thế nào cũng không thông.

“Tôi thử tra xét một hồi, coi như bị bệnh này vẫn có người sống rất nhiều năm.”

“Đó là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt cậu hiểu không? Phải phối hợp trị liệu đều đặn, hơn nữa thể chất cũng phải cực tốt mới có thể sống thêm được tám năm mười năm. Nhưng Biên Bá Hiền thế nào? Thân thể cậu ta tốt hay không có cần tôi phải thuật lại cho cậu?”

Thấy Phác Xán Liệt trầm mặc, Trương Nghệ Hưng cũng không biết phải nói gì nữa.

Làm bằng hữu nhiều năm như vậy, nhìn bọn họ thế kia thử hỏi làm sao không đau lòng đây?

Đối với chuyện bây giờ, mất bình tĩnh chỉ càng làm thêm rối loạn mà thôi,

Nhưng mà làm người ngoài cũng chỉ có thể thở dài, ông trời đối với bọn họ thật bất công, nhiều năm trắc trở, chung quy vẫn là không cách nào gần nhau.

Sớm tối họa phúc, ai có thể can thiệp vào đó.

Phác Xán Liệt nhìn về phía Trương Nghệ Hưng mỉm cười, “Nghệ Hưng, tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng mà tôi hiểu rõ bản thân mình, tôi không sao. Tôi hiện tại thật sự chỉ muốn đi tìm cậu ấy, tôi sẽ không làm chuyện manh động, cũng hoàn toàn không có ý nghĩ muốn chết, bởi vì tôi đã đáp ứng với cậu ấy, tôi nhất định phải sống thêm rất lâu nữa.”

Trương Nghệ Hưng cau mày không nói một lời, lại phát hiện ánh mắt Phác Xán Liệt thật sự rất bình tĩnh mà chân thành

“Tôi chỉ muốn đi tìm cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy.” Phác Xán Liệt xoay xoay chiếc nhẫn bên tay trái, “Cậu ấy có thể thấy là rất kiên cường, nhưng hoàn toàn không phải, đều là ngụy trang, hiện tại cậu ấy nhất định rất sợ hãi, rất bất lực. Trong lòng cậu ấy nhất định muốn có tôi bên cạnh, nhưng vẫn phải ép buộc bản thân không được làm như vậy. Cho nên tôi không thể để cậu ấy một mình đối mặt với chuyện này.”

“Nghệ Hưng, có một câu anh nói sai rồi, tôi biết cậu ấy, biết tất cả mọi thứ về cậu ấy, thậm chí cũng hiểu rất rõ chính mình.”

Nghe xong những lời này của Phác Xán Liệt, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc phất phất tay đáp, “Tôi thật sự không hiểu các cậu cứ chết đi sống lại là vì cái gì, không muốn quản cậu nữa, dằn vặt tôi cũng đủ mệt mỏi rồi.”

“Cám ơn anh Nghệ Hưng” Trương Nghệ Hưng hơi dừng bước, nghe thấy người phía sau tiếp tục nói, “Một ngày nào đó anh sẽ hiểu những điều tôi đang làm, nếu như anh cũng thật sự gặp được một người đáng giá để anh làm như vậy.”

Trương Nghệ Hưng không trả lời, cũng không quay đầu đi khỏi phòng làm việc.

Ra đến cửa lại gặp Lộc Hàm đang ôm một chồng văn kiện, vẫn an tĩnh đứng đây nãy giờ, xem bộ dạng thì chắc là cũng nghe hết rồi.

Trương Nghệ Hưng rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng hỏi, “Anh tại sao không khuyên cậu ta một chút?”



Lộc Hàm ló đầu nhìn vào phòng, lại quay về nhìn Trương Nghệ Hưng nở nụ cười, “Bởi vì tôi hiểu ông chủ. Rất nhiều năm trước, tôi cũng ngu ngốc như vậy, chỉ có điều tôi là vì người không đáng, mà anh ta bây giờ đang vì một người rất đáng giá”
« Chương TrướcChương Tiếp »