-75-
Có người bởi vì tràn đầy mệt mỏi mà rất nhanh đã ngủ, cũng có người bởi vì lòng tràn đầy u sầu mà một đêm không chợp mắt.
Phác Xán Liệt sáng sớm tỉnh lại như thường lệ đưa tay ra muốn ôm lấy người bên cạnh, không nghĩ tới lại rơi vào khoảng không, dưới bàn tay là xúc cảm lạnh lẽo của chăn nệm.
Chậm rãi mở mắt ra, vị trí bên cạnh trống trơn. Lúc này đáng lẽ ra Biên Bá Hiền phải lười biếng ngả đầu mà ngủ chứ, lại không nói tiếng nào bỏ đi đâu rồi.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khác thường, một loại hoảng loạn, lo sợ không thể giải thích.
Gần như là dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống cầu thang, mãi đến tận khi thấy người kia bưng cái đĩa từ phòng bếp đi ra tò mò nhìn mình, sự sợ hãi mới rơi xuống.
Phác Xán liệt nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Biên Bá Hiền đem cái đĩa đặt trên bàn ăn, đi về phía Phác Xán Liệt, “Anh dậy rồi?”
Phác Xán Liệt không trả lời, một mực nhìn cậu.
Biên Bá Hiền dừng bước, giơ tay lên chạm vào mặt mình, “Trên mặt em có gì sao? Anh làm gì mà nhìn kĩ thế?”
Phác Xán Liệt hướng về phía Biên Bá Hiền ngoắc ngoắc “Lại đây.”
Kết quả chưa kịp tới nơi đã bị Phác Xán Liệt dúng hai cánh tay câu lại, kéo vào một cái ôm ấm áp, Biên bá Hiền không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Phác Xán Liệt ôm chặt hơn, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, “Đừng lộn xộn.”
Người trong ngực quả nhiên yên tĩnh lại.
“Tại sao dậy sớm thế?”
Biên Bá Hiền cười, “Nhìn anh mệt mỏi quá, muốn thay anh làm một chút điểm tâm, mà hình như không được lắm, ăn tạm vậy.”
Phác Xán Liệt cằm ở trên đỉnh đầu Biên Bá Hiền cọ cọ, lại giơ tay lên vuốt tóc cậu, “Sau này đừng dậy sớm như thế, điểm tâm để tôi làm là được, em không cần bận tâm.”
“Dựa vào cái gì chứ?”Biên Bá Hiền ngữ khí tức giận bất bình.
“Bởi vì buổi sáng tỉnh dậy không nhìn thấy em tôi sẽ rất sợ, tôi cũng không biết tại sao, chỉ biết rất sợ mà thôi,” Phác Xán Liệt thở dài ăn ngay nói thật, “Chắc là thần kinh tôi có vấn đề rồi.”
Biên Bá Hiền đột nhiên nhắm mắt lại, chôn đầu trong ngực Phác Xán Liệt, hai tay ở bên hông anh ôm rất chặt, “Không làm thì không làm, em còn chẳng muốn động đây, anh sẽ không có cơ hội ăn đâu.”
Phác Xán Liệt đến chỗ bàn ăn, đánh giá một chút “Ừ, cũng rất phong phú.”
“Đương nhiên ” Biên Bá Hiền rất là đắc ý, đưa cho anh một ly sữa.
Lúc Phác Xán Liệt cúi đầu ăn, Biên Bá Hiền lại không có động tĩnh gì, chỉ ngồi đối diện chống cằm mỉm cười nhìn anh “Ăn ngon không?”
Phác Xán Liệt bĩu môi, “Cũng được đi.”
“Anh đây là vẻ mặt gì vậy!”
“Trứng chiên quá mặn, sữa quá ngọt, bánh mì nướng hơi cháy . . .”Phác Xán Liệt nói rất mạch lạc rõ ràng.
“Ăn!” Biên Bá Hiền mặt tối sầm lại hùng hổ đập xuống bàn, “Khó ăn cũng phải ăn! Nuốt không được cũng phải nuốt cho em!”
Phác Xán Liệt ngẩng đầu mặt vô tội, “Tôi đâu nói khó ăn.”
Biên Bá Hiền hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu qua chỗ khác.
“Ăn rất ngon” Phác Xán Liệt đem ly sữa nốc sạch, “Em làm đều ngon.”
Biên Bá Hiền khóe miệng giật giật, cuối cùng lại không nói gì, chỉ bật cười, “Ăn ngon cũng chỉ có một lần thôi, lần sau không làm nữa, đóng tiệm.”
Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười đứng lên cầm áo khoác mặc vào, Biên Bá Hiền lấy cặp tài liệu đứng một bên đưa cho anh, “Làm việc cho tốt nha.”
“Không cần em nói tôi cũng phải làm, bằng không làm sao nuôi nổi em.” Phác Xán Liệt mang giày vào đứng dậy nhìn Biên Bá Hiền, đột nhiên đến gần hôn cậu một cái.
Biên Bá Hiền cơ hồ run lên, cuống quít lùi về phía sau vài bước, giơ tay che miệng lại, “Anh làm gì thế!”
Phác Xán Liệt nhíu mày, “Như thường lệ hôn chào buổi sáng, em phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Biên Bá Hiền đưa ngón tay lên chà trên môi Phác Xán Liệt mấy cái, đẩy cửa đem anh hất ra ngoài, “Không cho anh hôn! Ai bảo anh nói em làm điểm tâm không ngon!”
Phác Xán Liệt mặt mày vui vẻ để mặc cậu đẩy mình ra ngoài, tâm tình tốt hướng về người sắc mặt tối đen đang đứng bất động ở cửa phất tay một cái, “Tôi đi đây.”
Biên Bá Hiền gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, cũng hướng về phía Phác Xán Liệt vẫy tay, “Tạm biệt.”
Mắt thấy Phác Xán Liệt lái xe ra khỏi sân, nụ cười trên mặt Biên Bá Hiền cũng ngưng lại, độ cong trên khóe miệng giảm dần, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa. Bước nhanh ra ngoài cửa, nhìn chiếc xe kia dần dần chạy xa, hóa thành một điểm nhỏ rồi biến mất.
Biên Bá Hiền cứ đứng như vậy rất lâu.
======
Phác Xán Liệt ngồi trong phòng làm việc, luôn cảm thấy có chuyện gì đó ở trong lòng tản đi không được, một loại cảm giác quỷ dị khiến anh không cách nào tập trung sự chú ý vào công việc.
Không khỏi nhớ lại sáng sớm hôm nay, hình như chỗ nào đó có chút kỳ quái, nhưng làm thế nào cũng tìm không ra.
Phác Xán Liệt đốt một điếu thuốc, tựa ở cửa sổ sát đất trong phòng. Một lát sau, dập tắt khói thuốc, cầm lấy chìa khóa xe vội vã rời đi.
Nhất định phải trở lại xem thế nào, bất kể là lên cơn cũng được không bình thường cũng được, chỉ cần khiến mình an lòng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy buồn bực, đạp chân ga chạy như bay.
Đẩy cửa trong nháy mắt, loại cảm giác kì quái không hề thuyên giảm, trái lại càng căng thẳng, trong lòng bất an không tài nào hiểu nổi.
Yên tĩnh, vô thanh vô tức* yên tĩnh.
*im hơi lặng tiếngPhác Xán Liệt đột nhiên nhớ đến cảm giác hoảng loạn muốn nghẹt thở lúc sáng nay, giống như có cái gì đó đang muốn biến mất, không thể giữ không thể bắt, chỉ có thể trơ mắt để thứ đó rời khỏi tầm tay mình.
“Bá Hiền?”
“Biên Bá Hiền!”
Tim đau đớn khiến Phác Xán Liệt chỉ muốn hét lên.
“Biên Bá Hiền!”
Đột nhiên từng hình ảnh từ lúc mình xuống máy bay đến đến giờ hiện ra trong đầu, Phác Xán Liệt rốt cuộc nhận thức muộn màng.
Quá nhiều quá nhiều chuyện đã không để ý kỹ lưỡng, Biên Bá Hiền cả ngày đều mơ mơ hồ hồ cho thấy một trạng thái không bình thường.
Chắc là đang ngủ, Phác Xán Liệt đã nghĩ như vậy, sáng sớm rõ ràng còn rất tốt, nhất định là muốn trêu đùa gì đó.
Nhấc chân muốn đi lên cầu thang, lại nghe được một âm thanh nhỏ truyền đến từ chỗ ghế salông.
Trong lòng mừng rỡ quay lại, nhưng chỉ nhìn thấy Biên Mỹ Lệ bước từng bước đi về phía mình, thân thiết ở bên chân cọ cọ, ngẩng đầu lên “meow meow” mấy tiếng.
Mà Phác Xán Liệt chỉ chú ý tới trên cổ Mỹ Lệ có buộc một cái gì đó, hình như là một tờ giấy được cuộn lại, trên đó lờ mờ có chữ viết.
Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy l*иg ngực cực kì nặng nề, mỗi một lần hô hấp đều mang theo một tia đau đớn.
Anh biết thứ này không thể nhìn, nếu nhìn thì ngay cả cơ hội tự lừa dối chính mình cũng không còn nữa, chỉ có thể vạn kiếp bất phục*.
*muôn đời muôn kiếp không trở lại đượcNhưng mà Phác Xán Liệt vẫn phải tháo thứ đồ trên cổ Biên Mỹ Lệ ra, lúc này anh mới phát hiện tay mình run rẩy không ngừng, rất lâu mới mở được tờ giấy.
Chữ viết phía trên có hóa thành tro Phác Xán Liệt cũng nhận ra, thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức mà anh có thể từ nó nghe được giọng nói thấy được khuôn mặt của cậu.
Nhìn vào từng chữ từng câu trên tờ giấy, nhưng thật giống như đang máu lạnh tàn nhẫn cắt từng mảnh trên người Phác Xán Liệt xuống, phút chốc đánh đổ tất cả.
Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen như mực, người hơi lảo đảo, đưa tay chống đỡ cạnh bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
Đau, tim rất đau, ngoại trừ cảm giác đau anh hiện tại không cảm nhận được gì nữa.
Trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh ngổn ngang hỗn loạn, không ngừng giày xéo con người, vạn tên xuyên tâm muốn ăn mòn cả linh hồn Phác Xán Liệt
Chỉ là không nghĩ tới, đau đến cực hạn chính là tê dại.
Bây giờ Phác Xán Liệt chỉ biết chết lặng.
Nước mắt rơi xuống khiến những dòng chữ trên đó không còn rõ ràng, ngón tay cũng mất đi điểm khí lực cuối cùng, tờ giấy trong tay Phác Xán Liệt chậm rãi rơi xuống, nằm trên mặt đất, lộ ra những dòng chữ thanh tú sạch sẽ.
Hắc! Xán Liệt!Lần đầu viết thư cho anh, đúng là có hơi lo lắng, ai nha, phải viết cái gì đây?Ừ vậy em bắt đầu luôn nhé.Có điều nói thật, Xán Liệt, em thật sự rất nhớ anh, mấy ngày nay, đều đặc biệt nhớ, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ, toàn thân mỗi một tế bào đều nhớ. Thế nhưng mà em lại không muốn gặp anh, bởi vì vừa nhìn thấy anh, em khẳng định không buông xuống được, đến lúc đó phải làm thế nào? Ngẫm lại đều thấy phiền, cho nên em vẫn cố nhịn, thế nào, em rất lợi hại đi!Thật ra em biết anh nhất định sẽ trách em, nhưng mà như này mới tốt, không nhìn thấy mới có thể đem bi thương giảm đến thấp nhất. Những hồi ức như vậy em không muốn anh nhớ. Anh chỉ cần biết, chúng ta đã từng rất tốt, rất hạnh phúc, thế là được rồi.Xán Liệt, em nghĩ anh cũng biết rồi, em đi, sẽ không quay về nữa, nhưng mà không có nghĩa là em không yêu anh, mà là bởi vì em yêu anh, cho nên em nhất định phải đi.Em bị bệnh, một căn bệnh rất rất nguy, em không có cách nào để anh nhìn thấy em chết dần chết mòn theo từng ngày được, như vậy bất kể là đối với anh hay là đối với em, đều quá mức tàn nhẫn.Nói cho cùng đều là em tự làm tự chịu, có rất nhiều chuyện không dám nói, sợ anh ghét bỏ em. Xán Liệt, em đem hết thảy nói cho Nghệ Hưng ca, anh ấy sẽ đến tìm anh, anh phải ngoan ngoãn nghe lời, không nên nổi nóng, đừng tới tìm em, phải khỏe mạnh qua hết nửa đời sau.Xán Liệt, anh đoán xem, khi em cảm thấy tử thần sắp tìm đến mình, trong đầu đều đang suy nghĩ cái gì?Ha ha, đừng tự luyến, đương nhiên không phải anh!. . . Được rồi, em lại nói dối, thế nhưng em đảm bảo, đây là lần cuối cùng trong đời này em nói láo với anh.Xán Liệt, thời điểm em ý thức được mình sắp chết rồi, trong đầu em nghĩ đều là anh.Em nghĩ, em so với anh rời đi sớm như vậy, sau này còn rất nhiều năm, anh phải làm thế nào đây? Anh tính tình như vậy, bảo em làm sao yên tâm được.Xán Liệt, em hi vọng anh có thể tìm được một người có thể cùng anh đến cuối đời, bất kể là nam hay nữ thì đều phải đi cùng anh đến cuối, như vậy mới tốt. Anh đời này chịu đựng đủ rồi, bất kể là anh vì Kiều Hi từ bỏ giấc mơ, hay là vì em mà chịu giày vò nhiều năm như vậy, đều đã quá khổ rồi. Cho nên phải đồng ý với em, anh sau này nhất định phải vì chính mình mà sống một lần.Thật xin lỗi Xán Liệt, em muốn đi trước. Ai, kỳ thực anh cũng biết, em đều không giữ lời. Trước kia đã đáp ứng vĩnh viễn ở bên cạnh anh rồi, nhưng có lẽ em phải thu hồi thôi, anh tuyệt đối không nên tức giận.Xán Liệt, đừng sợ, không có gì phải sợ cả, nửa đời sau anh nhất định sẽ hạnh phúc. Trong khoảng thời gian này, em có đến ngôi đền trước kia chúng ta từng đi, tuy rằng không phải mê tín gì đó, nhưng em thật sự rất thành kính cầu khấn, em tin tưởng Phật tổ từ bi nhất định sẽ nghe được.Em đã nói rằng, đời này em không dùng đến hạnh phúc, tất cả đều cho anh.Một mình anh, dùng phần của hai người, vậy là đủ rồi.Đừng vì em thương tâm, cũng đừng khổ sở gì cả, anh cũng sắp ba mươi rồi, đừng yếu ớt như vậy được không, nếu không em sẽ rất xem thường đấy. Chẳng qua, em đứng bên cầu Nại Hà chờ anh là được rồi, canh Mạnh Bà em sẽ không uống, ai biết thứ kia có uống được không chứ, em mới không cần uống, anh phải thay em nếm thử trước rồi mới tính.Kỳ thực bây giờ quay đầu ngẫm lại, em sống hai mươi chín năm, cũng không có gì phải tiếc nuối nữa. Nếu nói điều duy nhất cảm thấy tiếc, có lẽ là không thể gặp anh sớm hơn.Xán Liệt, bây giờ nhớ lại, em thật sự rất vui mừng, vui mừng vì em đã yêu anh, như vậy em mới có dũng khí sống chết dây dưa thế này; em cũng vui mừng vì anh vẫn không từ bỏ, vẫn cứ như vậy yêu em bảy năm. Em hiện tại thật sự tin tưởng duyên phận, nếu như không phải duyên phận, chúng ta nhất định không được như bây giờ đâu.Chỉ tiếc, bảy năm qua chúng ta đều bỏ lỡ, tính ra, chân chân chính chính bên nhau cũng chỉ mới được mấy tháng mà thôi. Chuyện này đối với em như vậy cũng đủ rồi, thế nhưng đối với anh mà nói, thật sự quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức em muốn suy nghĩ lại, chúng ta rốt cuộc quen biết là đúng hay sai. Nhưng mà sau đó em đã nghĩ thông, mình sống được hai mươi mốt năm, chính là vì để gặp được anh một ngày kia, sau đó cùng anh từ người xa lạ đến quen thuộc, cuối cùng lại có thể cùng nhau.Gần đây mở sách tuệ duyên thiện ngữ thấy có một câu thế này, vui mừng làm, cam nguyện được.Quen biết đến nay, em đều rất vui, cũng rất cam nguyện.Từ đầu tới cuối, không hối tiếc.Yêu anh.Bá Hiền