-74-
Công việc sắp xong rồi, thời gian có thể về nước càng ngày càng gần. Phác Xán Liệt luôn muốn gọi điện để nghe thanh âm của người kia một chút, xem cậu đang làm gì, nghĩ quay về sau đó sẽ tiếp tục tháng ngày bình yên hạnh phúc của hai người.
Tâm tình hỗn loạn tổng kết lại cũng chỉ có bốn chữ——
Háo hức về nhà.
Mãi đến tận lúc máy bay cất cánh, qua cửa sổ nhìn tầng tầng lớp lớp mây trời, Phác Xán Liệt không khỏi mỉm cười.
Cuối cùng cũng có thể về nhà, rời đi không lâu nhưng cảm tưởng đã xa người kia mấy tháng rồi. Con người đều tham lam như vậy, rõ ràng đã lấy được nhưng vẫn không biết thỏa mãn mà đòi hỏi càng nhiều.
Máy bay hạ cánh đã là nửa đêm, sân bay cũng lưa thưa bóng người, một mình xách hành lí lẫn trong bọn họ, đột nhiên dừng lại.
Người ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt, mỉm cười đứng cách đó không xa, mặc một cái áo gió màu xám, hai tay giang ra chờ đợi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Trong lòng Phác Xán Liệt trở nên ấm áp, một đoạn đường dài mệt mỏi cũng biến mất sạch sẽ, khóe miệng không nhịn được giương lên, bước nhanh hơn hướng về phía cái người ngốc nghếch không biết đã đứng chờ bao lâu, ôm vào trong ngực, cằm đặt trên vai cậu, “Tôi về rồi.”
Biên Bá Hiền cười cười vỗ lưng Phác Xán Liệt, “Bao nhiêu người bên ngoài mà còn muốn về nhà.”
“Bởi vì trong nhà có em mà.” Phác Xán Liệt nhắm mắt lại ôm người càng chặt
“Này! Ở đây nhiều người quá, mau về thôi.” Biên Bá Hiền nhẹ nhàng đẩy Phác Xán Liệt ra, đưa tay lấy hành lí, “Lần sau đừng tự về sớm như vậy, trên đường một người trò chuyện cũng không có, sẽ rất nhàm chán.”
Phác Xán Liệt nhíu mày, “Hả? Đột nhiên tri kỷ thế? Có chuyện gì muốn cầu xin tôi à?”
“Chậc, loại người như anh tốt nhất không cần quan tâm. . .”Biên Bá Hiền một mình đi về phía trước.
Phác Xán Liệt đột nhiên kéo Biên Bá Hiền lại, xoay người cậu đối diện với mình, “Sắc mặt không tốt lắm, em làm sao vậy? Bệnh rồi?”
Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt chớp mắt một cái, sau đó giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, “Gần đây lo mấy bản thiết kế, với thêm chút cảm mạo.”
Phác Xán Liệt nhíu mày, xách lại hành lí, nắm bàn tay đang trống rỗng của cậu, “Vẽ không xong thì mặc kệ đi, tôi nói với em bao nhiêu lần rồi? Thân thể vốn không tốt lại càng phải chú ý nhiều hơn, em làm sao cứ bướng bỉnh mãi vậy?”
Biên Bá Hiền tốt tính ngoan ngoãn lắng nghe, “Được được được, tất cả nghe theo anh, lần sau vẽ không xong em sẽ không vẽ, nhất định chú ý thân thể, được chưa?”
“Em thì được mấy khi nghe lời, về thôi.” Phác Xán Liệt đem bàn tay Biên Bá Hiền nhét vào trong túi áo mình.
Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn một bên sườn mặt Phác Xán Liệt, khóe miệng nâng lên, “Nhất định không có lần sau , em đảm bảo.”
======
Biên Bá Hiền lái xe, Phác Xán Liệt ngồi ở ghế phụ chống đầu chăm chú nhìn cậu.
Biên Bá Hiền liếc mắt, “Làm gì thế, nhìn em có thể nhìn ra vàng à?”
“Nhiều ngày không được thấy, muốn bù lại.”
“Ấu trĩ.” Biên Bá Hiền bĩu môi.
“Nhớ tôi không?” Phác Xán Liệt cười.
Biên Bá Hiền đối với nụ cười của Phác Xán Liệt không có sức chống cự, giơ ngón tay lên không mấy tự nhiên sờ mũi, “Ừ, cũng tạm đi.”
Nụ cười của Phác Xán Liệt lại càng sâu, “Chính xác là có nhớ.”
“Nếu đã biết vậy anh còn muốn hỏi làm gì chứ!”
“Tôi muốn nghe em nói.” Phác Xán Liệt đặt tay lên đùi cậu xoa xoa, hơi nhích lại, âm thanh trầm thấp say lòng người, “Tôi cũng nhớ em, đặc biệt nhớ.”
Biên Bá Hiền giơ tay đẩy Phác Xán Liệt ra, “Không mệt sao, nhắc nhở anh, lát nữa về tắm xong liền đi ngủ! Những việc khác đều không được! Hiểu không?”
Phác Xán Liệt dựa vào ghế, ý tứ sâu xa cười cười, “Tôi có thể làm gì chứ. Thế nào? Mấy ngày nay đang muốn chuyện gì tới?”
“Mới không có!”
Sân bay cách nội thành thật sự rất xa, hai người về đến nhà cũng đã hai ba giờ sáng, tắm rửa xong đều uể oải nằm trên giường.
Phác Xán Liệt theo thói quen đưa tay ôm lấy Biên Bá Hiền, người trong ngực thân thể đột nhiên co rụt lại, sau đó mới dần dần thả lỏng.
“Làm sao vậy?”
Biên Bá Hiền lưng dán vào l*иg ngực ấm áp của Phác Xán Liệt, nhìn căn phòng tối tăm cố gắng thả lỏng, âm thanh như thường lệ, “Không làm sao cả, tay anh hơi lạnh.”
“Được rồi chứ.”
“Ừ, ngủ đi ngủ đi, anh đi đường dài mệt mỏi cả ngày rồi.”
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vỗ vỗ Biên Bá Hiền, “Em ngủ trước đi.”
“Anh làm gì?”
“Tôi ngắm em một lúc, bây giờ không buồn ngủ.”
“Tối om tối mò, có gì để xem chứ.” Biên bá Hiền nắm chặt gối, bởi vì hơi dùng sức mà đột nhiên run rẩy.
“Ngủ đi.” Phác Xán Liệt cúi xuống hôn lên tóc Biên Bá Hiền
Mấy phút sau, trong một mảnh yên tĩnh, Biên Bá Hiền đột nhiên mở miệng, “Đã ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Quá giờ ngủ rôi, không ngủ được, hai chúng ta nói chuyện phiếm đ.”
“Được, tán gẫu cái gì?”
Biên Bá Hiền cắn cắn môi, mắt ê ẩm, “Anh có nghĩ tới tương lai chúng ta sau này thế nào không?”
“Không, đến một ngày tính một ngày.”
Biên Bá Hiền đưa tay nhéo mạnh trên bụng Phác Xán Liệt, bị đau mới ré lên “Em làm sao ra tay ác vậy.”
“Không bóp chết anh đã là nhẹ rồi.” Biên Bá Hiền âm thanh rầu rĩ .
Phác Xán Liệt cười khẽ, “Đã sớm nghĩ qua rồi.”
“Vậy anh nói một chút xem.”
“Tôi hiện tại tiền cũng kiếm được không ít, nửa đời sau của chúng ta như vậy là cũng dư thừa rồi. Chúng ta cùng tự do trải qua mấy năm, em không phải thích trẻ con sao, sau này nhận nuôi một đứa cũng tốt. Chờ con lớn hơn, lúc đó cũng không cần chúng ta chăm sóc nữa, phỏng chừng cả hai cũng có tuổi rồi, sau đó sẽ chu du thế giới, mỗi nơi đều đi qua một lần. Tôi nghĩ như thế, em hài lòng không?”
Biên Bá Hiền giơ tay lên lau nước mắt, nhưng âm thanh vẫn rất vững vàng, “Không hài lòng.”
“Hả? Vậy em nói đi.”
Biên Bá Hiền liếʍ môi một cái, dùng sức chớp chớp mắt chua xót, “Anh nhất định phải đi sau em.”
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì. . . Em rất sợ cô đơn, một mình sống trên thế giới này quả thực quá khủng bố, cho nên em muốn đi trước.”
“Ừ, cũng được, tôi sẽ sống nhiều hơn em thêm mấy ngày.” Phác Xán Liệt đặt tay lên hông Biên Bá Hiền, “Còn gì nữa không?”
“Không được thêm mấy ngày.”
“Hả?”
“Anh phải sống hơn em thêm nhiều nhiều năm nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Hừ, bởi vì em đi rồi thì anh vẫn phải nghĩ đến em, như vậy mới có thể thấy em rất quý giá.”
“Ồ, đã hiểu.” Phác Xán Liệt bật cười.
“Nhưng mà, nghĩ mấy năm là được rồi, sau đó em cho phép anh tìm một người mới.”
“Có thể tìm hai người chứ?”
“Cút! Không được! Một là giới hạn! Ông đây sẽ đứng trên trời nhìn anh!” Biên Bá Hiền cố lấy khẩu khí, bởi vì khắc chế ngột ngạt mà ngực phập phồng.
Nghe tiếng Phác Xán Liệt cười nhẹ, Biên Bá Hiền chậm rãi mở miệng, “Xán Liệt.”
“Ừ?”
“Anh chưa từng đàn ghita cho em nghe.”
“Tôi đàn qua rồi,”Phác Xán Liệt nhích người tựa lên đầu giường, “Lần bị em đuổi ra ngoài.”
“Lần kia không tính, anh còn phải hát cho em nghe.” Biên Bá Hiền môi đã bắt đầu không cầm được mà run rẩy, “Em không ngủ được, anh hát một bài ru ngủ đi.”
Phác Xán Liệt thở dài, “Thật biết cách làm khổ người khác.” Nhưng vẫn nghe lời đứng dậy đi lấy cái ghita Biên Bá Hiền đã chuẩn bị trước khi mình chuyển vào, “Muốn nghe cái gì?”
“Tùy đi.”Biên Bá Hiền cố đem tiếng nấc chặn lại ở cổ họng, “Dễ nghe là được, cho đàng hoàng không em đạp anh!”
Phác Xán Liệt không trả lời, đưa tay điều chỉnh ghita, ngón tay đặt lên dây đàn.
Rất nhanh căn phòng đen kịt yên tĩnh vang lên một âm thanh khàn khàn mê người, vang vọng trong không khí, toàn bộ không gian đều tràn ngập một loại tâm tình dịu dàng.
Khi người tóc đã bạcGiấc ngủ ảm đạmLò lửa sưởi ấm hồi ức thanh xuânBao nhiêu người đã vui vẻ cùng canh giữ thanh xuân đóÁi mộ và xinh đẹp, giả ý hoặc chân tâmChỉ có một người còn yêu người lúc này.Yêu nếp nhăn trên khuôn mặt tàn theo năm thángKhi người lão chân mày buông xuốngĐèn đuốc mờ nhạt không rõ ràngGió thổi qua đến nhìn thấy ngườiChính là lời trong lòng tôi đang muốn nóiBao nhiêu người đã vui vẻ cùng canh giữ thanh xuân đóÁi mộ và xinh đẹp, giả ý hoặc chân tâmChỉ có một người còn yêu người lúc này.Yêu nếp nhăn trên khuôn mặt tàn theo năm thángTôi không giữ được năm tháng đã quaNhưng năm tháng lại nắm giữ tôi ở đóThanh xuân của tôi. . . . . . . . .
Thanh âm chậm rãi mà sâu sắc, mỗi một ca từ đều nặng nề đánh vào lòng Biên Bá Hiền.
Đưa lưng về phía người đang ôm đàn ghita khẽ hát, ở trong chỗ tối, Biên Bá Hiền cắn ngón tay thật chặt, nhưng không khống chế được nước mắt vẫn giàn dụa.