-67-
“Em đâu có.” lúc nói câu này khuôn mặt Biên Bá Hiền hết sức ngây thơ, nhưng bàn tay phía dưới hoàn toàn làm chuyện ngược lại—— một tay vẫn tiếp tục vòng qua cổ Phác Xán Liệt, mà tay còn lại thì lặng lẽ mở cổ áo anh luồn vào, đầu ngón tay mát rượi ở trên da dẻ hừng hực chậm rãi di chuyển, cho đến khi chạm vào một chỗ nho nhỏ cứng ngắc nhô ra.
Phác Xán Liệt nhíu chặt mày, âm thanh bởi vì cật lực nhẫn nhịn mà hơi khàn, “Đừng nghịch.”
Biên Bá Hiền tiến đến bên tai anh, nhẹ nhàng cắn lên vành tai, “Em đâu có.”
Tay hơi dùng lực, nắm lấy điểm dựng lên trước ngực, không hề che giấu ý muốn khıêυ khí©h, hết ngắt rồi lại nhéo.
Từ lúc hai thân thể dán vào nhau cậu rõ ràng cảm giác được, l*иg ngực Phác Xán Liệt kịch liệt lên xuống. Gần như là nghiến răng nặn vài chữ, “Em chờ đi.”, sau đó ôm người trong ngực sải chân lên bậc cầu thang cuối cùng.
Biên Bá Hiền hài lòng dựa đầu lên vai Phác Xán Liệt, “Như vậy mới ngoan.”
Người luôn làm việc cẩn trọng như Phác Xán Liệt vào giờ phút này lại hung hăng đá bay cửa phòng.
Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy chóng mặt, lưng truyền đến một cảm giác đau – bị đẩy mạnh vào tường, một nụ hôn áp đảo rơi xuống.
“. . . A!”
—— được rồi, tự làm tự chịu.
Phác Xán Liệt trước mắt dường như mất khống chế thật rồi.
Môi bị cắи ʍút̼ dữ dội, nụ hôn này thậm chí có thể thấy là hơi dã man. Trong lúc gấp gáp không cách nào khống chế nước bọt trực tiếp qua lại trong miệng nhau. Chốc lát cả người Biên Bá Hiền đã mềm nhũn, hoàn toàn không nhúc nhích được, hai tay cũng bị khống chế, Phác Xán Liệt động tác luôn luôn dịu dàng bây giờ khí lực lại lớn đến kinh người, Biên Bá Hiền căn bản không phải là đối thủ.
Cậu không thể mà cũng không có ý định chống lại, chỉ cần là Phác Xán Liệt muốn, cậu đều đồng ý.
Đây có thể coi là điều vụng về nhất. . .mà cũng là mộc mạc nhất biểu hiện của một chữ thích.
Biên Bá Hiền ngoan ngoãn thả lỏng răng môi tùy ý để anh xâm lấn, mặc anh thăm dò mỗi tấc trong khoang miệng, thậm chí xuống sâu tận cuống họng.
Cảm giác hai cổ tay dần được buông lỏng, Biên Bá Hiền mới giơ lên ôm lấy vai Phác Xán Liệt, lại càng ấn anh về phía mình như muốn hòa làm một.
Nụ hôn kết thúc, Phác Xán Liệt hạ mí mắt nhìn người trước mặt. Môi bị chà đạp thành một mảnh hồng nhuận, áo choàng cũng buông thõng đến khuỷu tay, từng mảng da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn.
Đưa cánh tay chống trên vách tường ngay bên cạnh Biên Bá Hiền, cúi đầu thở dốc, anh biết vừa nãy động tác của mình có hơi thô bạo, “Xin lỗi, tôi . . .”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó, em không muốn nghe.” Biên Bá Hiền cũng thở khẽ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Phác Xán Liệt, “Nói một chút điều em thích nghe đi.”
Phác Xán Liệt nhìn vào đôi mắt mang theo du͙© vọиɠ của cậu, chỉ cảm thấy dục hỏa trong thân thể cũng bừng bừng không cách nào ép xuống được, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mãnh liệt phun trào như núi lửa, không cách nào kiểm soát, chỉ muốn mê muội chìm đắm.
Biên Bá Hiền không chú ý đến những cảm xúc nồng đậm trong mắt Phác Xán Liệt, vẫn tiếp tục nhắc nhở, muốn anh nói ra câu mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, chớp chớp mắt chờ đợi, “Chính là ba chữ, anh suy nghĩ đi”
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng cong khóe miệng, nụ cười kia lại mang theo một chút tà khí cùng nguy hiểm, “Ba chữ?”
Biên Bá Hiền mong đợi dùng sức gật đầu, càng ôm chặt anh, “Đúng! Nói mau!”
Phác Xán Liệt cúi đầu đến bên tai Biên Bá Hiền, chặn ngang đem người nhấc lên. Trời đất quay cuồng, Biên Bá Hiền chỉ nghe được bên tai là âm thanh trầm thấp khiêu gợi, cực kỳ rõ ràng nói ra ba chữ.
—— ăn chết em.
Một giây sau, hai người đã song song ngã trên giường.
Biên Bá Hiền chưa kịp há mồm kinh ngạc đã bị một đôi môi lần nữa chặn lại, hạ thân hơi phản ứng cũng bị một bàn tay hừng hực nắm chặt.
“Ư. . .a. . .” trên dưới đều bị kí©h thí©ɧ, Biên Bá Hiền kìm nén không được lên tiếng rêи ɾỉ, chỉ là rất nhanh lại bị đầu lưỡi bá đạo nuốt hết vào trong.
Trên đỉnh đã rỉ ra một ít chất lỏng, bị Phác Xán Liệt dùng ngón tay ra sức xoa. Chỗ yếu ớt nhất đột nhiên nhận lấy ma sát, thân thể Biên Bá Hiền thoáng chấn động.
Phác Xán Liệt vẫn không ngừng động tác trên tay, từ đỉnh lại vuốt xuống gốc, liên tục nhiều lần, lúc nhanh lúc chậm. Ngón trỏ vẫn thỉnh thoảng xoa xoa đầu đỉnh mẫn cảm kia, vật nhỏ không chịu nổi dần trướng lên hơi run rẩy. Buông môi lưỡi quấn quýt ra, chôn đầu ở gáy Biên Bá Hiền, không ngừng mυ"ŧ mát, gặm cắn, mãi đến khi cần cổ trắng nõn xinh đẹp rơi xuống từng dấu đỏ sậm.
Hai tay Biên Bá Hiền đặt trên vai Phác Xán Liệt, nghiêng đầu để người phía trên tùy ý muốn làm gì thì làm. Cảm nhận từng trận kí©ɧ ŧìиɧ, nó gần như làm cậu phát điên, “Xán Liệt . . .”
Phác Xán Liệt không đáp lời, lưu luyến dời nụ hôn khỏi cần cổ phấn nộn, từ từ xuống phía dưới, một đường hôn đến ngực.
Hai điểm nhô ra trước ngực màu sắc rất nhạt, chỉ là da dẻ trắng nõn mới phá lệ khiến nó rõ ràng hơn, run rẩy đứng vững, giống như đang chờ người đến yêu thương.
Phác Xán Liệt ngậm một bên, dùng hàm răng ra sức cắи ʍút̼. Đưa tay nắm lấy bên còn lại, không ngừng xoa nắn cọ xát.
Biên Bá Hiền cả người tê tê, khó có thể diễn tả thành lời kɧoáı ©ảʍ bị đầu lưỡi hôn liếʍ, lại giống như có một luồng nhiệt hội tụ xuống vùng bụng. Vật nhỏ lại càng căng đau hơn, dâʍ ɖị©ɧ cũng bắt đầu chảy ra càng nhiều, mà Phác Xán Liệt vẫn không ngừng động tác, còn chuyển tay xuống dưới vuốt ve, thủ pháp thành thạo khiến người ta không chống đỡ được.
Đại não là một mảnh hỗn loạn, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt, Biên Bá Hiền thở dốc ngày càng gấp, chỉ cảm thấy trong tằm mắt đều là hình ảnh của Phác Xán Liệt, quanh người đều là mùi vị của anh, từng tiếng rêи ɾỉ không ngừng tràn ra khỏi miệng, “A. . . đừng. . .”
Chỉ là Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục hôn xuống phía dưới, nuốt vào gốc rễ của cậu
“Xán Liệt!” Biên Bá Hiền căn bản không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, giãy giụa thân thể muốn đẩy anh ra, lại bị Phác Xán Liệt áp trở về, “Đừng lộn xộn.”
Nơi yếu ớt dưới thân bị khuôn miệng mềm mại cực nóng vây lấy. Cảm giác được bao phủ làm dấy lên rung động nguyên thủy nhất.
Biên Bá Hiền cảm thấy thật ngột ngạt, hai tay vô thức nắm chặt ga giường dưới thân, toàn bộ bị vò nhăn nhúm trong lòng bàn tay, cố giảm bớt cảm giác khô nóng trong cơ thể.
Luôn cảm thấy không chân thực, đây là. . . Phác Xán Liệt. . .
Nhưng từ mũi chân đến đỉnh đầu đều có cảm giác tê dại rất rõ ràng, người đàn ông trong trí nhớ tràn ngập khí tức cấm dục giờ khắc này đang cúi đầu ở dưới thân cậu, vì cậu mà mang đến từng trận kɧoáı ©ảʍ khó nói thành lời.
Nơi đó liên tục bị mυ"ŧ, phun ra nuốt vào, kí©h thí©ɧ gốc rễ, ngón tay còn nhẹ nhàng xoa xoa hai hòn bi, cậu có thể cảm nhận được vật nhỏ đang mạch động, cảm giác sắp chạm đích mãnh liệt tràn ra.
Biên Bá Hiền luồn sâu ngón tay vào trong tóc Phác Xán Liệt, tay kia vỗ vỗ lưng anh, “Xán Liệt. . . em. . . sắp ra rồi. . . anh mau đứng lên!”
Phác Xán Liệt không rảnh chú ý, đơn giản ngậm vật kia vào, sâu đến cuống họng.
“Đừng. . .” Biên Bá Hiền không chống đỡ được cao trào mãnh liệt đang dâng lên trong cơ thể, nhiệt thủy phun ra, cậu thở dốc, toàn thân ửng hồng, mồ hôi chảy đầm đìa.
Cao trào đi qua bình thường sẽ vô lực trong chốc lát, Biên Bá Hiền cũng không quan tâm nhiều như thế, cơ thể bủn rủn nhưng vẫn cố chống đỡ ngồi dậy, vỗ lưng Phác Xán Liệt, bàn tay run rẩy lại đưa tới “Xán Liệt, nhả ra. . . nhanh. . .”
Tai Phác Xán Liệt đỏ rực một mảnh, nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, khuôn mặt người nọ mang theo lo lắng cùng e lệ rụt rè, bốn mắt nhìn nhau.
Ngay lúc này, Biên Bá Hiền cảm giác đời này cho đến hết, cậu vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi ánh mắt đẹp đẽ kia rồi.
Phác Xán Liệt vẫn nhìn chằm chằm người đối diện, nhả thứ trong miệng ra lòng bàn tay, khẽ cười, “Xoay người lại.”
Biên Bá Hiền nhìn đến thất thần, “Cái gì . . .”
Phác Xán Liệt dùng một tay đỡ cậu, nằm úp trên ga giường mềm mại “Chân tách ra, ngoan.”
Biên Bá Hiền đương nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Trước. . . Trước kia làm cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng này lần, đều nói ra hết rồi, thật sự không giống như vậy nữa. . . Nghĩ đến đây, trên mặt đột nhiên nóng đến lợi hại.
Người phía dưới yên lặng chốc lát, ngay khi Biên Bá Hiền có chút hoảng hốt muốn ngẩng đầu lên nhìn, không có bất cứ một dấu hiệu nào, một ngón tay đột nhiên dò vào miệng huyệt.
“Ưm ——”
Ngón tay mang theo chất lỏng trơn trượt, vậy thì hẳn là —— cái kia mình vừa bắn.
Biên Bá Hiền đem mặt vùi thật sâu vào gối, cố đè nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng. Toàn bộ đầu ngón tay tê rần, cảm giác xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ đồng thời tập kích, cả người đỏ như một con tôm luộc.
Hạ thân vừa nhũn xuống bây giờ lại có dấu hiệu ngẩng đầu.
Phác Xán Liệt thêm vào một ngón tay, nhẹ nhàng thăm dò lại khuấy lên, “Đau không?”
Biên Bá Hiền vẫn như cũ muốn ép mình cho nghẹt thở trong gối, lắc đầu một cái.
Phác Xán Liệt nhìn người này đột nhiên xấu hổ, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Không phải mới vừa rất uy phong sao, hiện tại làm sao vậy?”
“Muốn làm thì nhanh đi đừng nói nhảm!” Âm thanh buồn bực từ gối truyền đến.
Phác Xán Liệt không nhịn được vươn người lên hôn vào gáy Biên Bá Hiền, sau đó lại lấy chút gel đổ lên hai đầu ngón tay. Tiến vào rồi rút ra, rất nhanh cảm giác lành lạnh của chất dịch mới chuyển thành một luồng nhiệt tê tê ở trong cơ thể Biên Bá Hiền.
“Ưm a. . .” Hai tay Biên Bá Hiền nắm chặt gối, dị vật dưới thân ra vào càng mãnh liệt, theo bản năng lối vào co rút, bao lấy hai đầu ngón tay.
Ngón tay Phác Xán Liệt cảm nhận được vách trong ấm áp siết chặt, hít sâu một hơi, suýt chút nữa không khống chế được mình, “Thả lỏng.”
Cũng không nhịn được nữa lại thêm một ngón tay khác, thẳng đến khi chạm vào một điểm nhô ra không rõ ràng, lại càng đẩy vào.
Kɧoáı ©ảʍ tích lũy chạm đến cực hạn, Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể cực độ đòi hỏi vật thô cứng hơn lấp kín mình.
Muốn. . .