-66-
“Đưa tay cho em.” Biên Bá Hiền nhìn người phía trước như bị ma nhập đứng ngây người, cố nén cười quơ quơ tay trước mặt anh.
Phác Xán Liệt nhìn tay cậu, trên ngón áp út có một thứ lấp lánh, đúng là cái nhẫn mình vừa đeo. Anh xưa nay chưa từng nghĩ tới, mà căn bản cũng không dám nghĩ, sẽ có một ngày cậu nhận lấy cái nhẫn.
Cậu vừa nói, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn là bạn bè, mà là. . .
Phác Xán Liệt từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang cười kia, ngón tay cứ run run chà chà trên âu phục, mãi đến khi trong lòng bàn tay sắp đầy mồ hôi mới dám chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu.
Biên Bá Hiền nhìn một loạt động tác của anh, đó là một loại chần chừ nhưng rất cẩn thận nâng niu. Thật ra cậu hoàn toàn có thể hiểu, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đột nhiên quay đầu lại được tất cả mọi thứ, tất nhiên là không dám lập tức tin tưởng.
“Xán Liệt, chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Lúc bị kéo ra cửa, rõ ràng có thể thấy được Phác Xán Liệt hình như không muốn, cứ quay đều lại liếc nhìn tầng hầm.
Biên Bá Hiền xoay người, đưa hai tay giữ lấy mặt anh, buộc anh nhìn thẳng vào mắt mình, “Nghe em nói Xán Liệt, tầng hầm chúng ta vẫn giữ lại, chắc chắn sẽ không quên nơi này. Chừng nào, anh muốn về em đều có thể đi cùng anh. Nhưng mà nơi này quá lạnh, có nhớ mùa đông năm đó bị đông cứng rồi sinh bệnh không? Chờ hôm nào ấm áp trở lại, chúng ta sẽ qua ở mấy ngày, được không?”
Phác Xán Liệt không trả lời, chỉ im lặng nhìn cậu.
Biên Bá Hiền vẫn cảm thấy đôi mắt Phác Xán Liệt là đôi mắt đẹp nhất cậu từng thấy. Như ngọc lưu ly lúc nào cũng chứa đầy ánh sáng. An tĩnh nhìn anh một lúc, cả linh hồn như đều bị hút vào trong đó, mang theo một loại trầm tĩnh, hào quang mà cũng rất mê người.
Phác Xán Liệt cũng yên tĩnh nhìn Biên Bá Hiền, chậm rãi nhưng rất kiên định mở miệng, âm thanh vẫn giống như đàn cello trầm thấp, “Bá Hiền.”
“Em nghe đây.” trong lòng Biên Bá Hiền bị âm thanh này làm cho ngứa ngáy.
Phác Xán Liệt đột nhiên lui về phía sau buông bàn tay cậu ra, giữ một khoảng cách, “Tôi hiện tại cho em một cơ hội cuối cùng.”
Biên Bá Hiền hơi ngoẹo đầu nghi hoặc, “Cái gì?”
Phác Xán Liệt khóe miệng hơi giật giật, tiếp tục nói, “Tôi cho em một cơ hội, em có thể đi, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu ngày hôm nay em không đi, phần đời còn lại, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay, có chết cũng không buông.”
Nhìn nhau không nói gì.
Một mảnh yên lặng, Biên Bá Hiền đột nhiên khẽ cười thành tiếng, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đi tới đứng trước mặt Phác Xán Liệt, lần thứ hai nắm lấy tay anh, “Vậy thì làm đi, không được buông tay nha, dám thả ra em chặt anh thành từng khúc.” Nói xong lại tiếp tục kéo Phác Xán Liệt ra khỏi tầng hầm, “Đi thôi, phải về nhà, Mỹ Lệ còn chưa có ai cho ăn, nó rất nhớ anh đó.”
Phác Xán Liệt cảm thấy khóe mắt cay cay, rõ ràng là muốn rơi nước mắt, nhưng khóe miệng vẫn không kiềm chế được cong lên.
Giống như bài nào đó có một câu thế này.
—— sinh thời lỡ buông tha, cuối cùng vẫn không tránh thoát.
Vậy thì cùng nhau trầm luân đi, dù sao ngày tháng vẫn còn dài.
<<<<<<
Biên Bá Hiền tắm xong đi ra, vừa đi về phía Phác Xán Liệt vừa buộc dây áo choàng tắm, anh đang ngồi trên ghế salông ôm Mỹ Lệ, vuốt lông nó. Mà Biên Mỹ Lệ lại híp mắt gương mặt rất hưởng thụ, cọ cọ trên đùi Phác Xán Liệt.
Không nhịn được giật giật khóe miệng, tên tiểu tử này đúng là phân biệt đối xử. Thời gian Phác Xán Liệt không ở đây cậu muốn sờ lông một chút cũng không cho, vừa lại gần là như gặp phải quỷ hỏa tốc chạy trốn, đến bên cửa tủ rồi quay lại hung tợn nhe răng với cậu.
Hiện tại đúng là rất ngoan, rốt cuộc là ai nhặt ngươi về vậy bạch nhãn lang!
Nghĩ đi nghĩ lại, nội tâm vẫn vô cùng bất bình tiếp tục nhìn sang, Phác Xán Liệt đang cầm chân nó nghịch móng vuốt, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Kết quả lại càng bất bình.
Anh đều không có ôn nhu như thế nhìn em! Lúc nào cũng băng băng lãnh lãnh như ai nợ tiền không bằng!
Biên Bá Hiền lập tức dừng việc buộc thắt lưng, đi tới xách Biên Mỹ Lệ lên ném vào thư phòng, mặc kệ tiếng kêu tê tâm liệt phế của nó một cước đóng sầm cửa lại.
“Em. . .” Phác Xán Liệt khẽ cau mày, vừa muốn mở miệng, lại trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Biên Bá Hiền vừa lưu loát gọn gàng giải quyết đối thủ, mặt không biểu cảm tiêu sái bước qua, không hề có điểm báo trước dạng chân ngồi trên người Phác Xán Liệt, một tay đè lại vai anh dựa vào ghế salông phía sau, nhìn chằm chằm con ngươi của anh một lúc, đem mặt kề sát lại gần, dán môi vào.
Trong lúc vội vã, Phác Xán Liệt không có tiền đồ chỉ muốn chạy trốn. Vừa muốn đứng dậy đã bị đè trở lại.
Dưới tư thế này, hơi thở của Biên Bá Hiền đều phả ra giữa răng môi Phác Xán Liệt, “Còn muốn trốn?”
Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu đi, “Không . . .”
“Không cái gì mà không!” Biên Bá Hiền vòng tay ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, ép anh nhìn thẳng, “Anh nghĩ em không nhìn thấy từ lúc vào nhà anh vẫn cố lảng tránh em sao? Đại ca, em cho anh thời gian đủ lâu rồi, anh cái gì nên thích ứng cũng phải thích ứng đi chứ, đừng có một lát lại hết e với chả thẹn được không? Làm chính sự, ok?”
Ngẫm lại Biên Bá Hiền cũng có chút cảm giác muốn sụp đổ, xưa nay chưa từng nghĩ tới mình cùng Phác Xán Liệt sẽ có cái tình huống này.
Tình huống cụ thể phải nói như thế nào đây. . .
Ngược lại phong cách của ông chủ Phác đột ngột thay đổi, khiến Biên Bá Hiền rất khó tiếp thu. Cậu nghĩ thế nào cũng không thông, trước là bá đạo tổng tài cao lãnh, bây giờ đột nhiên biến thành thiếu nữ e thẹn là như thế nào?
Từ lúc về đến nhà, ánh mắt Phác Xán Liệt cứ trốn trốn tránh tránh, cái gì cần thu dọn thì dọn, làm xong thì đi tắm, tắm xong rồi ngồi vuốt ve Mỹ Lệ. . . Đều là cố gắng tránh tiếp xúc chính diện với Biên Bá Hiền. Có lúc vô tình ánh mắt chạm nhau, tai Phác Xán Liệt lại đỏ lên rồi nhanh chóng nghiêng đầu qua chỗ khác, làm bộ đang rất bận bịu với chuyện trong tay.
Biên Bá Hiền không còn gì để nói ——anh cứ làm như phụ nữ bị ác bá cướp đi đêm đầu tiên vậy!
Được rồi, đều phải có quá trình tiếp nhận, chờ một chút cũng được.
Nhưng mà, chờ anh tiếp nhận lâu quá đi! Tính cách người này sao lại đáng ghét vậy chứ!
Không thể nhịn được nữa, mà tốt nhất là không cần nhịn nữa
“Em nói nhăng nói cuội cái gì đấy!” Phác Xán Liệt rất giống trước đây làm mặt lạnh trở lại, nhưng mà vẫn không thể kiểm soát được mặt như bị hỏa thiêu đốt cháy.
Biên Bá Hiền không lên tiếng, chỉ là tay nhàn rỗi bắt đầu xuất chiêu, hơi kéo cái áo choàng tắm vốn lỏng lẻo, nhìn chằm chằm vào mắt Phác Xán Liệt một lúc, lại rất nhẹ nhàng chậm rãi theo bả vai kéo xuống tiếp.
Xương quai xanh tinh xảo, bờ vai trắng nõn, còn thoáng lộ ra một điểm trước ngực, mọi thứ cứ dần dần xuất hiện trong tầm mắt. Mang theo hương sữa tắm thơm ngát say lòng người quẩn quanh.
“. . .”
Phác Xán Liệt quả thực không biết nên để mắt và tay vào nơi vào, trong lúc nhất thời cứ căng thẳng như mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới biết yêu, chỉ lo lỗ mãng nhưng lại không chịu nổi mê hoặc.
Biên Bá Hiền nắm chặt bàn tay đang có ý đồ thu về phía sau của Phác Xán Liệt, luồn vào trong áo tắm, dẫn dắt tay anh đi khắp da dẻ mịn màng.
Yết hầu Phác Xán Liệt rõ ràng đang chuyển động, ngước lên nhìn vào mắt Biên Bá Hiền.
Cậu nhẹ nhàng đến gần cắn vào tai Phác Xán Liệt, “Còn muốn trốn sao?”
Yên tĩnh vài giây, Phác Xán Liệt đem người ôm ngang lên, trầm mặc đi vào phòng ngủ.
Biên Bá Hiền ôm lấy cổ anh, nhìn anh mỉm cười, “Ui, định lực kém vậy?”
“Em không nên tự tìm đường chết.” Mắt Phác Xán Liệt vẫn nhìn thẳng phía trước.