-65-
Cánh cửa cũ kĩ chuyển động, khiến cho Biên Bá Hiền trong lòng đang buồn bã đột nhiên mừng rỡ bật dậy.
Cửa còn chưa bị đẩy ra hết đã hướng về phía người kia nhào tới. Hai tay ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, cả người đều dính sát vào anh.
Cảm nhận được thân thể anh cứng ngắc đến đáng sợ, không hề có ý muốn đáp lại.
Nhưng vào giờ phút này Biên Bá Hiền không quản được nhiều như vậy, đầu chôn vào ngực anh, cánh tay lại càng siết chặt, giống như chỉ cần buông ra người này sẽ lập tức biến mất. Âm thanh đã vững vàng hơn một chút, không còn vẻ hoảng loạn như vừa nãy, nhưng ngữ khí vẫn là rất uất ức, “Xán Liệt, em thích anh, anh nghe rõ không?”
“Cậu. . .” Phác Xán Liệt thanh âm đầy do dự, “Cậu nói cậu . . .”
Biên Bá Hiền hơi đẩy người ra một chút, cánh tay trượt xuống ôm lấy hông anh, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt anh, từng chữ từng chữ nói ra như một lời thề, “Em nói, em thích anh. Từ nay về sau, chỉ thích anh. Lần này nghe rõ rồi chứ?”
Phác Xán Liệt không hề nhúc nhích vẫn ngây ngốc đứng đó, đại não luôn luôn linh hoạt giờ khắc này đột nhiên lại ngưng trệ, khoé miệng hơi nâng lên, vẻ mặt cứ như dại ra, chỉ có thể sững sờ nhìn người trước mặt, hoàn toàn không có bất kỳ một phản ứng nào.
Biên Bá Hiền nắm lấy tay Phác Xán Liệt đặt lên ngực trái mình, “Cảm nhận được không? Nó đập rất nhanh đúng không? Xán Liệt, trái tim em sắp muốn nhảy ra ngoài rồi.”
Phác Xán Liệt vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, bàn tay bị nắm chặt cảm nhận được tầng da thịt ấm áp, cũng chân thực cảm nhận được nhịp đập dữ dội của nơi này, giống như theo mỗi lời nói của chủ nhân lại càng đập nhanh hơn.
“Những ngày qua em đều tự hỏi, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn thì sẽ thế nào? Có phải em có thể đem những điều tốt nhất đều cho anh, mà không phải như bây giờ, không phải một người gần như hỏng bét này. Thế nhưng có một số việc giống như đã định sẵn, không cách nào thay đổi được.” Mắt Biên Bá Hiền chớp liên tục, muốn ép nước mắt trở lại, cố chấp nhìn người phía trước, một giây cũng không dám lơ là, “Em biết em bây giờ đối với anh là một gánh nặng, bởi vì anh quá tốt nên em không dám hy vọng xa vời, nhưng em làm thể nào cũng không buông xuống được. Trương Nghệ Hưng nói, em là người ích kỷ, đúng, em thừa nhận, em đặc biệt ích kỷ. Cho nên Xán Liệt, bây giờ em cầu xin anh, nhận lấy em đi, đừng ghét bỏ em. Em nhất định sẽ đem những điều tốt nhất đều cho anh, chỉ cần anh muốn, cái gì cũng có thể. Em biết thân thể em không tốt, nhưng vì anh em nhất đinh sẽ nỗ lực sống sót. Bởi vì em vẫn muốn bên cạnh anh, đến một ngày cho dù chúng ta có phải ngồi xe lăn làm bạn, em vẫn muốn ở bên cạnh anh.”
“Xán Liệt, chúng ta gặp nhau có hơi muộn, nhưng em nghĩ em có thể bù đắp, đem nửa đời sau đền cho anh được không, có chết cũng phải cùng anh chôn một chỗ, nếu như vậy, vĩnh viễn em đều có thể ở bên cạnh anh.”
“Em. . .” Biên Bá Hiền còn muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra được. Bởi vì cậu vừa rơi vào một l*иg ngực ấm áp, miệng cũng bị chặn lại.
Thích một người, đến cùng là loại cảm giác gì đây?
Giống như tự dấn thân vào một hoang mạc vô tận, không có một dấu tích để tìm đường đến đích, cứ lảo đảo nghiêng ngả bôn ba tìm kiếm, dọc theo đường đi còn lo được lo mất bàng hoàng luống cuống.
Nhưng mà, yêu một người chỉ muốn chung tình với người đó, thì cảm giác thế nào đây?
Chính là lúc mình bị mặt trời thiêu đốt, cảm thấy sinh mệnh sắp rời xa, trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một ốc đảo.
Biên Bá Hiền cũng giơ cánh tay lên ôm chặt người trước mặt.
Xung quanh đều tràn ngập hơi thở của anh, mát lạnh tinh khiết giống như nước suối, trong phút chốc khiến cậu hồi sinh.
Thân thể tựa sát vào nhau, Biên Bá Hiền mãnh liệt cảm nhận được trái tim nóng rực của anh đang điên cuồng đập. Hai cánh tay gắt gao kìm lại cơ thể cậu, giống như sợ một giây sau người này sẽ chạy mất, dùng toàn bộ khí lực mà ôm.
Đối với Phác Xán Liệt bây giờ mà nói, đây chính là “tuyệt xử phùng sinh”*.
*có đường sống trong chỗ chết.
Một người vừa bị kết án tử hình, đột nhiên vô tội được phóng thích.
Biên Bá Hiền hơi ngẩng đầu lên, dứt khoát mặc kệ lý trí, liều mạng đáp lại, làm càn hôn anh.
Nếu nói là bất chấp, chẳng bằng nói đây là một loại thành kính, thế gian ồn ào hỗn loạn, lại có thể bất động ở thời khắc này.
Đến tận khi nụ hôn mê loạn điên cuồng kết thúc, Biên Bá Hiền ở bên tai Phác Xán Liệt hô hấp dồn dập, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng quét qua như muốn bay vào lòng.
Trong căn phòng tối tăm cũ kỹ, thanh âm trầm thấp khàn khàn của người kia vang lên, cảm giác như đang áp chế nghẹn ngào, “Cám ơn em . . . Bá Hiền . . cám ơn. . .”
Biên Bá Hiền cũng không biết Phác Xán Liệt rốt cuộc là đang muốn cảm ơn cái gì, chỉ biết cánh tay người này đang siết chặt khiến mình sắp không thở nổi.
Giơ tay lên như thường lệ, vỗ vỗ xoa xoa lưng anh, “Em mới phải cảm ơn anh.”
Lại nhẹ nhàng đẩy Phác Xán Liệt ra một chút, đưa tay nâng mặt anh.
Phác Xán Liệt có hơi luống cuống, chớp chớp con mắt hơi ửng đỏ, lông mi chậm rãi hạ xuống, quay đầu né tránh ánh mắt của cậu.
Biên Bá Hiền không nhịn được khóe miệng nâng lên, nơi mềm mại nhất trong lòng dường như được sưởi ấm, loại thỏa mãn kia căn bản không biết phải diễn tả thế nào. Liền túm chặt cổ áo Phác Xán Liệt, kéo người anh xuống hướng về phía mình, nhìn biểu hiện hơi kinh ngạc của anh lại kéo xuống chút nữa, môi lần thứ hai dán vào nhau.
Biên Bá Hiền nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, cậu muốn từng bước từng bước, thâm nhập vào toàn bộ thế giới của Phác Xán Liệt
Phác Xán Liệt rất nhanh đã lấy lại tinh thần, từ bị động hóa thành chủ động, ôm lấy eo Biên Bá Hiền đẩy cậu dựa vào bên tường, hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi cẩn thận tỉ mỉ miêu tả khóe miệng, chờ đôi môi mỏng hé mở mới đem đầu lưỡi tiến vào, cùng đầu lưỡi của cậu dây dưa quấn quýt, thoả thích rút lấy hơi thở quen thuộc.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều đứng thở dốc.
Đang lúc thở hổn hển, Biên Bá Hiền đột nhiên cười khúc khích, kéo cà vạt của Phác Xán Liệt, vòng tới vòng lui trên tay, “Nghe nói, anh có một cái nhẫn muốn đưa cho em.”
Phác Xán Liệt ngẩn người, không dám trực tiếp nhìn vào đôi mắt đang cười của cậu, cứng nhắc nghiêng đầu, ngữ khí cũng rất gượng gạo, “Tôi. . .vứt rồi.”
Biên Bá Hiền hoàn toàn không tin, chỉ bằng tính tình của người này, hiện tại rõ ràng là đang thẹn thùng. Liền đưa tay ra trước mặt anh, chắc nịch mở miệng, “Đem ra.”
“Cái kia. . . không đẹp lắm, tôi mua cho em cái khác . . .” Phác Xán Liệt cúi đầu ấp úng.
“Em không muốn cái khác, cái mà anh định tặng em, chính là cái đó, đưa em.” Biên Bá Hiền lại đẩy tay về phía trước.
Phác Xán Liệt trầm mặc đứng một lúc, mới từ từ quay đầu, đến một bên tủ. Biên Bá Hiền cũng nhìn sang hướng đó, một cái tủ kính trong suốt, bên cạnh vẫn còn cây đàn ghita hồi trước cậu mua cho anh, Phác Xán Liệt mở tủ kính, lấy ra một cái hộp màu đen từ bên trong. Cầm trong tay nhìn một lúc, lại tiếp tục đứng đó do dự một hồi lâu mới quay lại đặt vào tay cậu, “Khá là khó coi . . .”
Biên Bá Hiền vừa định mở ra, Phác Xán Liệt lại muốn thò tay đoạt lại, cậu liếc mắt nhìn sang, “Anh đứng đấy không được nhúc nhích!”
Phác Xán Liệt quả nhiên nghe lời đứng bất động, chỉ là ánh mắt vẫn trốn trốn tránh tránh không dám nhìn thẳng.
Biên Bá Hiền rốt cuộc được như ý nguyện mở hộp, bên trong là một cái nhẫn thiết kế rất đơn giản, không có gì lạ mắt hay hoa hòe phức tạp, chỉ là ở giữa có khảm một viên kim cương nhỏ. Mới vừa cầm nhẫn lên, liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng bên cạnh đang bất an giật giật. Biên Bá Hiền tâm tư khẽ động, ma xui quỷ khiến nhìn vào phía trong, kết quả nhìn rồi lại không thể dời mắt.
Trên kim loại tinh khiết có khắc hai chữ cái và một ký hiệu đơn giản——
C&B.
Chậm rãi chuyển ánh mắt qua Phác Xán Liệt, chỉ thấy anh đang rất không tự nhiên nhìn đi hướng khác, làm sao cũng không chịu trực tiếp nhìn thẳng vào cậu; dựa vào ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy tai của anh đỏ lên một mảnh.
Biên Bá Hiền chăm chú nhìn rất lâu, đem nhẫn bỏ vào hộp đưa lại cho Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt nghi hoặc nhìn sang, lại cúi đầu nhìn đồ trong tay, lập tức sáng tỏ. Nhưng trong lòng vẫn có hơi mất mát, “Không thích . . . tôi sẽ mua cho em cái mới . . .”
Biên Bá Hiền nhìn dáng vẻ lo được lo mất của anh, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng, cũng không muốn trêu anh nữa, hào phóng đưa tay trái qua, “Đeo vào.”
Phác Xán Liệt trợn to hai mắt.
“Nhanh lên một chút, mỏi tay.” Biên Bá Hiền tiếp tục cười.
Phác Xán Liệt nắm lấy tay cậu, tay kia lấy nhẫn trong hộp ra, lại giương mắt nhìn Biên Bá Hiền một chút, cảm thấy vẫn chưa tin được nên đứng chần chừ.
Biên Bá Hiền thiếu kiên nhẫn, nhích nhích ngón áp út, “Hiện tại anh muốn lấy lại cũng muộn rồi, đây là của em, nhanh lên một chút đeo vào đi!”
Nắm bàn tay Biên Bá Hiền, đầu ngón tay Phác Xán Liệt khẽ run, mấy lần cũng không nhắm trúng ngón tay dài nhỏ kia. Cắn răng ổn định tinh thần, mới thuận lợi chậm rãi đeo vào.
Vẫn chưa thể bình tĩnh lại, đây giống như là một giấc mơ vậy.
Biên Bá Hiền nâng tay lên ngắm nghía một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, khuôn mặt hiếm thấy nghiêm nghị, “Xán Liệt.”
“Ừ.” Phác Xán Liệt nhìn sang, an tĩnh lắng nghe.
“Như vậy, từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là bạn bè.” Biên Bá Hiền giơ bàn tay đeo nhẫn đến trước mặt anh, “Là người yêu.”