-64-
Một đường chạy như điên tới, song khi thật sự đứng trước cửa tầng hầm, Biên Bá Hiền tay nắm chìa khóa lại muốn rút lui, làm thế nào cũng không dám đẩy cánh cửa loang lổ gỉ sét này.
Biên Bá Hiền chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày cậu quay lại nơi này; cũng chưa bao giờ nghĩ tới Phác Xán Liệt vẫn lẻ loi một mình ở đây.
Tầng hầm sau khi tắt đèn, tối răm thế nào, yên tĩnh thế nào, mà tối tăm lại đi với yên tĩnh sẽ cô tịch thế nào, Biên Bá Hiền đều hiểu rất rõ.
Mà một mình anh ấy, lại ở nơi này nhiều năm như vậy.
Vào giờ phút này, Biên Bá Hiền đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện liên quan đến Phác Xán Liệt. Mà những thứ này trước kia vẫn cảm thấy bình thường, bây giờ nhớ ra, nó lại mang một hàm nghĩa khác.
Có mấy lần trong lúc đang ngủ mơ màng cảm giác được Phác Xán Liệt bước vào phòng, ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng xoa tóc mình. Kết quả ngày hôm sau hỏi tới, Phác Xán Liệt lại cau mày tỏ ra không kiên nhẫn, “Cậu nằm mơ sao?”
Sau đó Biên Bá Hiền thật sự một chút cũng không hoài nghi, bởi vì. . .cảnh tượng này quá mức ảo tưởng, nghĩ chắc là mình đang mộng thật.
Trái tim lại càng đập kịch liệt, Biên Bá Hiền không dám nghĩ người kia ở trong căn phòng đó nhiều năm như vậy làm sao vượt qua được, cả một quá trình chịu đựng kìm nén, chỉ nghĩ thôi đã thấy như bị tra tấn.
Bảy năm, thương tích đầy mình.
Muốn gặp anh, rất muốn, một giây cũng không chờ được rồi.
Biên Bá Hiền đưa tay ra, nhẹ nhàng tra chìa khóa vào, cảm thụ sự ma sát của kim loại với kim loại, giống như một lần nữa bánh răng vận mệnh được kí©h thí©ɧ, vốn là hai đường song song, bỗng nhiên lại giao nhau
Chậm rãi đẩy của tầng hầm, vẫn là một mảnh u ám.
Hết thảy mọi thứ đập vào mắt đều quen thuộc, tất cả vẫn như trước, giống như năm tháng chưa từng đi qua.
Chỉ là ghế sofa màu đã nhạt hơn, âm thành vận hành của tủ lạnh cũng rõ ràng hơn, lọ hoa một bên thì vẫn không thay đổi, chỉ là vạn niên thanh ở bên trong đã không còn là cây trước kia.
Nhưng tất cả đều nói rõ ràng, người ở đây vẫn hết sức cố gắng duy trì dáng vẻ của tầng hầm năm đó.
Tiếp tục đi vào phía trong, chính là hai cánh cửa đối diện nhau, bên trái lớn hơn một chút là phòng cậu, bên phải nhỏ hơn là phòng của Phác Xán Liệt.
Mà bây giờ, cánh cửa bên trái đang khép hờ, bên trong còn có một nguồn sáng hơi yếu.
Biên Bá Hiền từng bước tiến lại gần, tay đặt lên nắm của, nhẹ nhàng đẩy ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, hình dáng của người kia không rõ lắm, cúi đầu nằm úp trên giường, khuôn mặt vùi sâu trong khuỷu tay, một loại tư thế hết sức thiếu cảm giác an toàn.
Ngón tay vô thức nắm chặt cửa, miệng lẩm bẩm khẽ gọi, “Xán Liệt. . .”
Người kia nghe vậy hơi run lên, qua một lát mới dần ngẩng đầu, sắc mặt xanh xao, ánh mắt thật sự không thể tin tưởng. Bình tĩnh nhìn lại, khóe miệng hơi động, lại mấp máy nhiều lần, nhưng một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm.
Đáy mắt Biên Bá Hiền mãnh liệt chua xót, không nói một lời từng bước đi tới, đến trước mặt anh muốn đưa tay ra vén mái tóc lên.
Phác Xán Liệt theo bản năng đột nhiên lùi ra sau, lại bị Biên Bá Hiền dùng tay ngăn cản, “Đừng nhúc nhích, để em xem một chút.”
Biên Bá Hiền thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Phác Xán Liệt, lạnh lùng, vui vẻ, thương tâm, trầm mặc. . . Nhưng chưa từng thấy anh như bây giờ, dáng vẻ mờ mịt ngơ ngẩn, nhìn như một đứa trẻ ngây thơ, khiến người ta không nhịn được muốn đem anh ôm vào trong ngực.
Phần tóc phía dưới bị vén lên, bên thái dương có một vết sẹo đỏ sậm, hơi nhô ra, nhìn qua đặc biệt dữ tợn.
Lúc đó anh hẳn là rất đau?
Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy vết sẹo kia thật chói mắt, giống như ai đó thật sự dùng mảnh vỡ rạch lên người mình, cảm giác đau hư huyễn lại càng không ngừng lan rộng.
Mãi đến khi cổ tay bị Phác Xán Liệt nắm chặt, Biên Bá Hiền mới quay đầu nhìn sang, thấy được khuôn mặt lãnh đạm quen thuộc, dường như biểu cảm mờ mịt cô đơn vừa rồi chỉ là ảo giác, “Ai nói với cậu cái gì sao?”
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí là mười phần khẳng định.
“Trương Nghệ Hưng . . .”
Phác xán Liệt khẽ gật đầu, sau đó hơi nâng khóe miệng, tràn đầy tự giễu, cắt ngang Biên Bá Hiền, giọng nói từ trong ra ngoài đều mang vẻ mệt mỏi, “Tôi hiểu, cũng đều suy nghĩ cẩn thận rồi. Cậu đi đi, tôi sẽ không ngăn cản,” nói xong buông cổ tay Biên Bá Hiền, lại lén lút nắm thành quyền, “Tôi không ngăn cản cậu. . . Tôi, tôi không nên như vậy đối với cậu, xin lỗi.”
“Xán Liệt . . .” Biên Bá Hiền vội vã muốn giải thích, nhưng bình thường nhanh mồm nhanh miệng bây giờ lại biến đi đâu mất, chỗ nào cũng cảm thấy rối loạn.
“Tôi không có tư cách, tôi biết rõ, tôi sẽ không can thiệp nữa.” Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục úp mặt vào khuỷu tay, nhắm hai mắt lại, “Tôi chỉ hi vọng, cậu đừng hận tôi, đừng ghét tôi. . . tôi chỉ là . . tôi . . .”
Không nói được gì nữa, chỉ thở dài một hơi “Đi đi, nhân lúc tôi chưa hối hận, đi đi . . .”
“Xán Liệt, đừng mạnh miệng, anh không nỡ để em đi.” Biên Bá Hiền an tĩnh đứng tại chỗ, trong đôi mắt phản chiếu một bóng người.
Bị nói trúng tâm tư, Phác Xán Liệt không còn cách nào tiếp tục đấu tranh để duy trì bình tĩnh, thống khổ cùng không nỡ đan xen quẩn quanh trong lòng, đau như dao cắt.
Anh rất sợ, rất sợ một giây sau sẽ hối hận, làm ra chuyện điên rồ gì đó.
Không chút nghĩ ngợi, Phác Xán Liệt lảo đảo đứng dậy kéo cánh tay Biên Bá Hiền, mặc kệ cậu phản kháng liều mạng đẩy ra ngoài, dùng lực đóng mạnh cửa, khóa lại. Sau đó tựa trên cửa thở hổn hển, nghe người bên ngoài vừa gõ vừa gọi tên mình, viền mắt rốt cuộc ươn ướt, bế tắc trong lòng nhiều năm phút chốc muốn phun trào, không cách nào tiếp tục chịu đựng.
Biên Bá Hiền cảm giác đau lòng cùng tội lỗi như chiếm cứ toàn bộ người mình, đại não cũng không nghe sai khiến, nói năng rất lộn xộn, chỉ có thể đứng bên ngoài đập đập lên ván cửa, “Xán Liệt! Anh mau mở cửa! Em muốn nói chuyện! Xán Liệt! Anh mở cửa ra! Em. . . em muốn thấy anh. . . Xán Liệt. . . để em vào . . .”
Phác Xán Liệt vô lực dựa vào cửa mới miễn cưỡng ổn định, đè nén kích động muốn lập tức lao ra ôm lấy người kia, “Đừng đến thương hại tôi, tôi không cần.”
Quá sức nôn nóng, Biên Bá hiền cảm thấy dạ dày cũng bắt đầu nhói lên, các loại tâm tình đều vò lại dồn vào một chỗ, cảm thấy cơ thể như sắp nổ tung, nhưng cũng không cần biết nhiều như vậy, chỉ muốn móc tim móc phổi đem mong muốn suy nghĩ, toàn bộ bộc bạch ra ngoài. Không nhịn được lại đánh mạnh lên cửa, trực tiếp gào thét, “Ai mẹ nó thương hại anh chứ!”
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, Biên Bá Hiền lại như nhìn thấy dáng vẻ ẩn nhẫn bất lực của Phác Xán Liệt, tiếp tục khàn giọng hét lên, chỉ lo anh ở bên trong nghe không rõ ràng, “Lần trước em lấy hết dũng khí nói rồi, nhưng mà anh không tin! Cho nên em sẽ nói lại một lần nữa, Phác Xán Liệt! Anh nghe cho kỹ!”
“Em thích anh!” Tay Biên Bá Hiền chống trên cửa, bởi vì vừa nãy dùng khí lực rất lớn, nên bây giờ máu me đã đẫm một mảnh, “Hoặc là anh muốn nghe câu khác cũng được! Em yêu anh! Cả đời em chỉ muốn đi cùng với anh! Em sẽ không bao giờ quan tâm những người khác! Anh nghe hiểu không?! Anh vẫn muốn đuổi em đi sao?!”
“Năm đó em ở Mỹ, không nhận được điện thoại của anh, cũng không có tin nhắn nào cả, càng không nhắn lại cho anh cái gì! Đó không phải em! Em cái gì cũng không biết!”
Trên mặt từ lâu đã ướt đẫm, năm đó cho dù có thương tâm khó chịu, cũng không rơi nước mắt nhiều như bây giờ.
“Xán Liệt, em cái gì cũng không biết! Em không biết anh chịu khổ nhiều năm như vậy. . . Xán Liệt, trong lòng em bây giờ rất đau, em muốn thấy anh, có được không? Anh để em nhìn một chút đi, Xán Liệt, cho em một cơ hội đi, em nói thật lòng, từ lúc nói muốn cùng anh làm bạn tình thì đã thích rồi, nhưng mà em không dám nói. . .xin lỗi, anh tha thứ cho em đi, em thật sự cái gì cũng không biết, nếu em biết anh có cảm tình với em, đánh chết em cũng sẽ không làm như vậy. . .”
“Xán Liệt, đừng không để ý em . . đừng đuổi em đi. . . Xán Liệt. . . Đi cùng em đi, xin anh, em không thể không có anh được, em sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì khác, chỉ cần có anh, coi như ngày nào đó đột nhiên chết đi, em cũng không có gì để hối hận nữa. . .”
Biên Bá Hiền càng nói càng cảm thấy đau lòng, chỉ có thể gào khóc, đến khi không còn chút sức lực nào nữa, đành ngồi sụp xuống.
Cửa chậm rãi mở ra, thân ảnh quen thuộc dần xuất hiện trong tầm mắt.