Chương 60

-60-

Trương Nghệ Hưng thanh âm ôn hòa, “Đến cùng là xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi một chút không?”

Biên Bá Hiền ánh mắt tan rã lắc đầu, không biết nói cái gì.

Nhìn người đối diện viền mắt đỏ lên, Trương Nghệ Hưng nghĩ một hồi, bất đắc dĩ mở miệng, “Vậy tôi nói, cậu nghe, được chứ?”

Biên Bá Hiền trì trệ gật đâu.

Khoảng sau đó, Trương Nghệ Hưng từ tốn nói về một số chuyện cũ, nói về bảy năm của một người.

Trong Phật giáo khổ đế chia ra làm sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ ấm thạnh*.

*Bát khổ trong đạo lý “Đời là bể khổ” của nhà Phật. Trong đó cầu bất đắc khổ là sự khổ về mong cầu không toại ý.

Mà người này dùng thời gian bảy năm, để thấu hết cái gọi là cầu bất đắc khổ.

Năm đó, Phác Xán Liệt 21 tuổi, bên cạnh chỉ có một mình Kiều Hi làm bạn, ép buộc bản thân học chuyên ngành mình không thích.

Lần đầu tiên gặp là một ngày mùa thu, ngày đó chỉ tồn tại trong tâm trí Phác Xán Liệt, những người khác không ai biết được.

Hôm đó anh theo chủ nhà trọ đến chỗ mình đã được sắp xếp, thực ra trong lòng Phác Xán Liệt không quan trọng, đơn giản chỉ là một chỗ ở mà thôi, nơi nào cũng được, vội vã nhìn qua rồi quyết định luôn, chậm rãi đi ra hành lang trở về thì thấy người kia.

Mỗi một chi tiết ngày hôm đó, đến bây giờ Phác Xán Liệt vẫn nhớ rất rõ ràng.

Lúc chạng vạng ánh dương sắp tàn, ở phía dưới tầng thấp cũ nát của khu dân cư, có một thân ảnh đơn bạc đứng đó —— da rất trắng, gò má rất ưa nhìn. Mặc một chiếc áo trắng đơn giản, cùng với một cái quần jean hơi bạc, ở trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều hôm, sạch sẽ tú khí khiến người ta không thể dời mắt.

Cậu đang hơi cúi người, giơ ngón tay chỉ chỉ tìm tìm gì đó trên mấy tờ quảng cáo thuê nhà dán trên tường, hình như không thấy rõ lắm, mặt dán sát vào, kết quả đυ.ng vào mũi, luống cuống tay chân xoa xoa mấy lần, quay lại kéo cặp lấy ra một cái kính đeo vào, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt hài lòng, mắt thì nhìn miệng lại liên tục nói——

“Mẹ ơi, cái này sao đắt vậy?”

“Ai nha cái này còn đắt hơn . . .”

“Như này thì còn cho tôi ăn cơm nữa không vậy. . .”

“Cái này có vẻ cũng đỡ hơn. . . Hả? WTF đây là tiền thuê một tuần? Sao không trực tiếp đi cướp luôn đi!”

“A. . .sao tốn kém vậy. . .”

Sau đó cậu cúi xuống nhìn cái gì đó khuất trong góc, như phát hiện kho báu nhìn chằm chằm nửa ngày mới đắc ý cười, “Cái này có vẻ ổn! Ăn ít hai bữa cơm là được”

Lại lôi ra một cái bút ghi phương thức liên lạc, sau đó mới hí ha hí hửng quay người rời đi. Bước chân rất nhẹ nhàng, càng lúc càng xa nhưng vẫn lẩm bẩm làu bàu, “Ai ui bụng nhỏ, khổ mày rồi, qua mấy hôm lại phải gặp mì huynh đệ. . .”

Vẫn như cũ đứng ở hành lang nhìn người kia nở nụ cười rời đi, anh cũng không biết tại sao mình lại đứng đây nhìn trộm một người xa lạ lâu như vậy, nhưng vừa nãy chân bước thế nào cũng không chịu đi, lại không tự chủ được đến chỗ người kia vừa đứng tìm tờ quảng cáo đó, ghi nhớ lại.

Một lát sau, người chỉ làm việc với những kế hoạch hợp lí là Phác Xán Liệt lại ngơ ngẩn đứng một chỗ, đối với một loạt hành động vô thức của mình cảm thấy nghi ngờ, hiện tại mình đang ở đây làm gì vậy?

Đột nhiên nhớ tới Kiều Hi có khuyên mình, ở ngoài thuê nhà kiếm một người bạn cùng phòng cũng không tồi, có người giúp đỡ có người bầu bạn, không cần một mình cô đơn nữa.

Trước Phác Xán Liệt không để ý lời cậu, bởi vì anh không muốn, cảm thấy độc lai độc vãng quen rồi, nhiều người lại thấy phiền. Nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy, có vẻ có một người bạn cùng phòng cũng được đấy nhỉ.

—— bạn cùng phòng?

Phác Xán Liệt yên lặng suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định

Được rồi, nếu như là một người bạn cùng phòng, vậy thì người này đi

Lập tức buông tha căn nhà vừa rẻ điều kiện lại tốt mà Kiều Hi bỏ rất nhiều công sức tìm giúp anh, dựa theo địa chỉ kia, tìm được bà chủ nhà trọ.

Phác Xán Liệt thuận lợi chuyển đến tầng hầm cũ nát mặt trời không bao giờ chiếu tới kia, Kiều Hi thì tức giận tay run run chỉ anh, nửa ngày không nói được câu nào.

Ngày đó là chủ nhật, Phác Xán Liệt mang theo hành lý cùng bà chủ nhà trọ đẩy cửa tầng hầm. Không biết tại sao lòng bàn tay nắm hành lý lại chảy đầy mồ hôi, nhìn thấy người lần trước chưa có cơ hội quan sát kĩ.

Bà chủ trọ khẽ đẩy lưng Phác Xán Liệt, “Con trai, sao lại đứng đó vậy, đi vào đi, dì thấy hai đứa cũng không chênh lệch nhiều, còn đều là đứa bé ngoan, chắc chắn sẽ hòa hợp.”

Phác Xán Liệt rốt cuộc ổn định tâm tình, mở rộng cửa bước vào trong, kết quả ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt tươi cười vẫy tay nghênh đón, nhiệt tình hướng về phía mình nói xin chào.

Tầng hầm tối tăm u ám, nhưng trong nháy mắt đó Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy mình vừa gặp được một chùm tia sáng rất chói mắt, chiếu vào căn phòng mờ mịt, đồng thời cũng dịu dàng chiếu rọi chính mình.

Nhìn khuôn mặt tươi cười đó, trong lòng anh có chút bối rối, căn bản không biết nên làm thế nào để có thể giao tiếp với cậu, chọn cách nghiêng đầu tránh né không dám đối diện trực tiếp, mang theo hành lý trước ánh mắt kinh ngạc kia lạnh lùng đi vào.

Chỉ có anh mới biết, nhịp tim mình đập rất nhanh, vành tai cũng nóng lên lợi hại.

Kết quả không lâu sau đó, Phác Xán Liệt rất hối hận muốn cho mình mấy cái bạt tai——

Bây giờ thì phải làm sao để chào hỏi đàng hoàng đây? Lần này lại bị ghét rồi đi.

Đoạn thời gian đó Phác Xán Liệt đọc rất nhiều sách, tra rất nhiều tư liệu, nhưng đều không phải là những vấn đề anh thường hay nghiên cứu. Hôm nào cũng lên mạng đọc mấy đề tài loại như “Làm sao để có thể hòa hợp sống chung” “Làm sao để được người ta yêu thích”. . .

Có điều phải nói thật, bạn cùng phòng này hơi phiền, nhưng kì quái là người thích an tĩnh như anh lại không cảm thấy chán ghét, còn hay hiếu kỳ cậu ấy làm cái mà lại không dám đi hỏi, sợ cậu ấy không thích mình, cho nên chỉ có thể ôm máy tính ngồi một bên, lén lút liếc mắt nhìn.

Nơi thực tập của Phác Xán Liệt thật ra cách tầng hầm rất xa, mỗi ngày đều phải dậy sớm để kịp chen chúc tàu điện ngầm, cho nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn cùng phòng đại nhân, Phác Xán Liệt có hơi buồn, nhưng bất lực thôi, anh cũng không muốn chuyển đi.

Nhưng mà, cậu ấy có thể đuổi mình không nhỉ? Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy lo lắng, cậu ấy đuổi mình thì phải làm gì? Vậy thì không nói lời nào, nhất quyết không đi!

Nhưng mà bạn cùng phòng không có dấu hiệu gì muốn đuổi anh đi, mà là mua một cái máy trợ thính, đeo vào an tĩnh ngủ.

Phác Xán Liệt tựa trên cửa nhếch miệng cười, cảm thấy cậu ấy mang đồ vật này rất đáng yêu, như con thỏ.

Tối hôm đó, bạn thỏ cùng phòng lại khí thế ngất trời ngồi chơi game, Phác Xán Liệt thấy cậu không để ý tới mình, ma xui quỷ khiến đột nhiên bước tới.

Người này xác thực là một con thỏ chính hiệu, bị dọa cho run rẩy, nói chuyện ấp úng, ánh mắt trốn tránh.

Phác Xán Liệt cũng bị hành động của mình làm cho sốt sắng, nhưng may đầu óc đủ nhanh tìm được biện pháp, bình tĩnh đưa tay ra, cầm lấy máy trợ thính ở đầu giường cậu, quay đầu về chỗ.

Nhìn bạn cùng phòng trợn mắt ngoác mồm, Phác Xán Liệt lòng tràn đầy thích thú ——

Mình lấy được cặp tai thỏ rồi!

Thật may bạn cùng phòng là người thiện lương nhẹ dạ, cũng không có hoàn toàn chán ghét mình. Cho nên quá trình thì có hơi lâu, nhưng đến lúc sau bọn họ vẫn trở thành bạn bè, thậm chí là bạn bè cực kỳ tốt.

Anh nhớ cái hôm giấc mơ của mình sụp đổ, anh làm cho Biên Bá Hiền tức giận, nhưng cậu ấy vẫn nửa đêm lạnh lẽo đi tìm mình, đem một cốc cà phê nóng đặt vào tay mình, cùng mình tâm sự.

Anh nhớ tới có một lần tổ chức sinh nhật, Kiều Hi gọi điện báo có việc bận, anh cảm thấy cũng không sao, sinh nhật mà thôi, có cũng được mà không có cũng được. Sau đó người kia biết, mùa đông lạnh giá vẫn cố bắt một chuyến xe đi tới trường mình, bởi vì không có thẻ sinh viên nên không vào được, chỉ có thể đứng run lập cập chờ thật lâu ngoài cổng lớn. Lúc Phác Xán Liệt nhận được điện thoại chạy đến, cậu đã lạnh đến nỗi nước mũi đều chảy ra, nhưng nhìn thấy anh lập tức nở nụ cười xán lạn, hào hứng lôi kéo anh đi mua bánh gato.

Anh cũng nhớ thời điểm mình và Kiều Hi tách ra, đập hỏng cả cây đàn ghita. Sau đó người kia lén lút đưa đi sửa, kết quả lực bất tòng tâm. Cậu ấy chạy vào trung tâm thành phố mua một cái khác tương tự, chi rất nhiều tiền.

. . . . . .

Rất nhiều rất nhiều, tất cả Phác Xán Liệt đều nhớ.

Mà những lần đó, trái tim anh đều đập thình thịch, không cách nào tự kiềm chế.

Từng việc từng việc đọng lại trong lòng Phác Xán Liệt, kỳ thực tổng kết lại cũng chỉ có ba chữ ——

Biên Bá Hiền.