-59-
Trương Nghệ Hưng chỉ chỉ tấm thẻ trong tay Biên Bá Hiền, “Chính là cái này đúng không, tiền bên trong một chút cũng không động, lúc đó Phác Xán Liệt đi vay tiền lãi xuất cao nên chống đỡ được, không dùng đến tiền của cậu, nhưng vẫn xem tấm thẻ này như bảo bối giữ lại đến tận bây giờ.”
Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm thứ trong tay, không nói một lời.
“Có điều, tôi rất muốn hỏi, rốt cuộc cậu có biết vì sao lúc đó cậu ta cứ một mực vì tiền hay không?” Trương Nghệ Hưng khoanh tay trước ngực.
“Anh ấy. . . anh ấy bởi vì Kiều Hi đi theo người có tiền . . .”
“Ồ, thì ra cậu vẫn luôn nghĩ như vậy à” Trương Nghệ Hưng cười cười ý tứ sâu xa, “Một số người thật sự đáng thương, chịu khổ mưa gió làm nhiều chuyện như vậy kết quả ai đó lại không biết, còn tưởng rằng vì người khác cơ, đáng thương nha.”
Biên Bá Hiền giật mình.
Thực ra trong lòng cậu đối với chuyện năm đó cũng mơ hồ đoán ra được một thứ khác, chỉ là quá mức không thiết thực nên rất nhanh đã bị bác bỏ, chủ yếu là nếu nghĩ như vậy thì quả thực không biết xấu hổ.
Cậu đã từng nghĩ, Phác Xán Liệt làm như vậy, có thể là vì, mình? Kết quả một giây sau không nói gì tự bưng mặt, nghĩ quá nhiều rồi Biên Bá Hiền, mày đúng là có bệnh.
“Thật ra tôi rất khâm phục cậu, tuổi còn trẻ phương pháp cũng thật lợi hại, ” Trương Nghệ Hưng đưa tới cho cậu một cái ly, Biên Bá Hiền tự cầm lấy rót rượu cho mình, “Khi đó cậu đã biết đem cái danh kim chủ trói Phác Xán Liệt, cũng biết rõ cậu ta là loại người nào, cho một chút ân huệ, cậu ta sẽ một mực khăng khăng vì cậu. Nhưng mà không thể trách cậu, cậu đối xử tốt với Phác Xán Liệt đương nhiên không sai, nhưng cậu ta chính là người cứng đầu như vậy, đối với cậu, đối với cả. . . cậu vừa gọi người kia là gì ấy nhỉ? . . . À, Kiều Hi, đúng, đối với Kiều Hi cũng vậy.”
Biên Bá Hiền nắm cái ly, âm thanh thoáng run, “Tôi cũng không muốn anh ấy báo đáp lại cái gì, chỉ cần có thể sống thật tốt là được rồi.”
“Sống tốt?” Trương Nghệ Hưng nhấp một hớp rượu, “Cậu rốt cuộc muốn cậu ta sống tốt hay cậu sống tốt? Cậu bên ngoài đã có người khác, còn muốn giam cả Phác Xán Liệt?”
Biên Bá Hiền thật không nghĩ Trương Nghệ Hưng biết nhiều như vậy, cũng không biết anh ta vì sao lại có suy nghĩ đó, “Trước tôi cũng không biết đến cùng là mình nghĩ thế nào, khi đó có quá nhiều chuyện khiến tôi phân tâm, nhưng hiện tại tôi thật sự thích anh ấy, muốn tôi lấy cái gì đánh đổi cũng được.”
Trương Nghệ Hưng mỉm cười, “Đúng vậy, nếu tôi là cậu tôi cũng sẽ chọn Phác Xán Liệt, con người mà, đều hư vinh, hơn nữa cậu ta đối với cậu tốt như vậy, sớm muộn cũng đổ. Thế nhưng, bây giờ cậu ta cũng mệt rồi, sau này cũng không phải không thể đối tốt với người khác giống cậu, một ngày nào đó cũng sẽ không quản cậu nữa.”
Một ngày nào đó cũng sẽ không quản cậu nữa . . .
Câu nói này nhiều lần vang vọng trong đầu, rốt cuộc biến thành một trái bom hẹn giờ trong lòng Biên Bá Hiền, trong nháy mắt phá hủy nhánh cỏ cứu mạng duy nhất của cậu, mặc dù cậu cũng biết, cọng cỏ đó đã sớm khô mục, chỉ là mình vẫn còn lưu luyến nắm trong tay, không nỡ vứt đi thôi.
Biên Bá Hiền trầm mặc, một cách máy móc vân vê đầu ngón tay, không nói được một câu nào.
Trương Nghệ Hưng thu lại nụ cười, khuôn mặt ôn hòa bây giờ bao trùm một vẻ nghiêm túc đến cực điểm, nhàn nhạt nhìn Biên Bá Hiền, bình tĩnh mở miệng, “Tôi nói này, cậu thấy như vậy đã đủ, liền thả Phác Xán Liệt đi, bây giờ lại kì kéo là có ý gì? Cuối cùng là cậu muốn cái gì từ cậu ta? Khi đó không phải cậu đã quyết tâm đoạn tuyệt sao? Phác Xán Liệt đủ thảm rồi, bây giờ cậu còn đối với cậu ta như vậy? Biên Bá Hiền, nếu cậu không còn lương tâm, sống cũng thật vô ích. Loại người như cậu, nói thật tôi thực sự là lần đầu thấy, cũng coi như là mở mang tầm hiểu biết. Phác Xán Liệt là một người trung thực, cậu không xứng, cậu cùng Phác Xán Liệt không thể nào đâu, kịp lúc chấm dứt triệt để đi, đối với cả hai đều tốt.”
Biên Bá Hiền vẫn cúi đầu, không nói câu nào.
“Tại sao không nói chuyện? Đang kháng nghị đúng không? Không muốn buông tha đúng không?”
Biên Bá Hiền vẫn như cũ không hé nửa lời.
Trương Nghệ Hưng gật gù, “Được, tôi nói không lại cậu, cũng không muốn quan tâm cậu nữa. Có điều Phác Xán Liệt tôi vẫn phải quản. Hôm nay tôi nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, mà cũng không tin cậu ta cứ thế ngu ngốc hao tổn vì cậu. Cậu cảm thấy tôi kém hơn cậu sao? Cậu hãy nghe cho kỹ, tôi sẽ chăm sóc cậu ta, xin cậu làm ơn đừng quấn lấy Phác Xán Liệt nữa, nói khó nghe một chút, con người cũng phải biết mặt mũi, nếu cậu còn làm như vậy thì quả thực không biết xấu hổ.”
Biên Bá Hiền lại càng cúi đầu thấp hơn, âm thanh cũng hạ xuống đến mức không tưởng, “Tôi sẽ không dừng.”
“Cậu nói cái gì?” Trương Nghệ Hưng hơi nhíu mày.
“Tôi nói sẽ tiếp tục, anh mắng tôi đi, cứ việc mắng, tôi lại càng tiếp tục, tôi không đi, tôi ngoại trừ anh ấy ra cũng không còn ai nữa. . . Bà nội tôi đi rồi, cha tôi không nhận tôi, tôi chỉ có anh ấy, tại sao không cho tôi ở cùng Phác Xán Liệt chứ. . . Rốt cuộc là tôi có chỗ nào không tốt. . Tôi có thể sửa. . . .” Biên Bá Hiền căn bản không dám ngẩng đầu, cậu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng người đối diện đang dùng ánh mắt thế nào nhìn mình.
“Cậu nghĩ sửa rồi thì có cơ hội sao. Đoán xem, tôi cùng Phác Xán Liệt là quan hệ gì?”
Biên Bá Hiền chậm rãi nhìn về phía Trương Nghệ Hưng, “Cái gì?”
“Phác Xán Liệt theo đuổi tôi.”
Biên Bá Hiền đột nhiên run lên.
“Tôi với cậu tranh một chuyến, cảm thấy thế nào?”
Vai Biên Bá Hiền hơi co lại, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực, “Đừng tranh anh ấy với tôi, tôi sẽ không để cho anh toại nguyện.”
“Cậu bình thường cũng tỏ ra đáng thương như thế này với Phác Xán Liệt? Nói cậu cần cậu ta, nói cậu không thể rời bỏ cậu ta, cuối cùng còn nói thích Phác Xán Liệt?” Trương Nghệ Hưng ngữ khí vẫn ôn hòa, giống như đang tâm sự cùng một người bạn tốt, chỉ có điều mấy lời nói ra như kim châm vào người, “Cậu bây giờ cảm thấy cậu có tư cách gì quay lại thích cậu ta?”
“Tại sao. . . không có tư cách. . .”
“Dựa vào việc cậu không chút lưu tình lãng phí những năm tháng quý báu của Phác Xán Liệt! Đừng ích kỷ như vậy được không? Cậu cho rằng một người có bao nhiêu lần bảy năm? Cậu ta vì cậu hao tổn mất bảy năm, cậu biết rõ tâm tư của Phác Xán Liệt đặt trên người cậu, nhưng lại không đáp lại cậu ta, cũng không chịu buông là thế nào; cậu muốn tìm người lên giường, liền bắt đầu dụ dỗ cậu ta, cậu thống khổ chật vật, liền bắt đầu nói thích cậu ta. Cậu làm ơn thương xót giùm đi, xem như Phác Xán Liệt đau đớn yêu cậu bảy năm chịu cậu bảy năm cũng đủ rồi, thả cậu ta đi.”
Biên Bá Hiền mất rất nhiều thời gian để lý giải mấy câu Trương Nghệ Hưng vừa nói, xác nhận không nghe lầm thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Anh nói vậy là có ý gì? Cái gì bảy năm?”
Trương Nghệ Hưng nghe xong trực tiếp đem cái ly trên tay đập xuống bàn, “Cậu bây giờ còn giả ngu?”
“Tôi hỏi anh, cái gì mà bảy năm?!” Biên Bá Hiền kéo ống tay áo Trương Nghệ Hưng, gắt gao nắm.
“Anh ấy lúc nào mà yêu tôi bảy năm chứ! Là tôi thích trước mà đúng không! Rốt cuộc anh đang nói cái gì. . . tôi nghe không hiểu, anh nói với tôi đi, van xin anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hiện tại đầu óc tôi rất loạn, tôi van xin anh, anh biết cái gì mau nói với tôi đi. . .” Tâm tình Biên Bá Hiền rõ ràng rất cuống, hận không thể dập đầu mấy cái cầu xin Trương Nghẹ Hưng nói hết.
Trương Nghệ Hưng vẫn ung dung, giật cánh tay mình về, “Tôi không muốn nói, những chuyện cậu làm thật xấu xa, chính cậu từng làm không lẽ lại quên?”
Biên Bá Hiền ôm đầu, chỉ cảm thấy bên trong vô cùng đau đớn, tim đập muốn lên tận cổ, giống như sắp nhảy ra ngoài, giọng nói run rẩy, “Tôi thật sự cái gì cũng không biết, thật sự . . .”
Trương Nghệ Hưng nhìn qua người trước mắt, cảm giác trạng thái này có chút đáng sợ, thấy thế nào cũng không giống giả vờ, không khỏi nhíu mày, “Cậu. . . Phác Xán Liệt từng gọi điện cho cậu còn nhớ không?”
“Điện thoại gì. . .”
Trương Nghệ Hưng đột nhiên có chút không hiểu tình hình, “Vậy cậu có hay không gửi tin nhắn, lúc ở Mỹ, cậu nói, Phác Xán Liệt phải cách cậu càng xa càng tốt, nói cậu xưa nay chưa từng thấy cậu ta ác tâm như vậy với cậu.”
Biên Bá Hiền trong chốc lát trợn to hai mắt, chậm rãi buông bàn tay đang ôm đầu ra, “Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nói như vậy, tôi thề.”
Trương Nghệ Hưng chống cằm trầm tư, “Vậy cậu ở Mỹ lâu như thế tại sao vẫn không liên lạc với Phác Xán Liệt?”
Biên Bá Hiền cầm ly rượu trút một hơi, tìm lại âm thanh, cậu cảm thấy Phác Xán Liệt có khả năng đã chịu một điều không tưởng nào đó đến từ mình, “Khi đó tôi bị nhốt lại, tôi không dám nói với anh ấy, sợ anh ấy giận rồi cái gì cũng dám làm.”