-58-
Nhìn bộ đồ ở nhà đang mặc trên người mà Biên Bá Hiền mua cho mình, Phác Xán Liệt cảm thấy thực sự chán ghét bản thân, trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ muốn rút lui, nhưng mà rất nhanh bị anh cưỡng chế ném đi, quay người đi vào phòng tìm một bộ âu phục.
Thay xong quần áo rời khỏi phòng, nhìn thấy Biên Bá Hiền không biết về từ lúc nào đang ngồi trên ghế, cầm điện thoại di động của anh trong tay, không hề có nụ cười vui vẻ như lúc bình thường, mà là mặt không biểu cảm ngồi ở đó, đôi mắt chằm chằm nhìn anh, lại như đang nhìn một người xa lạ.
Phác Xán Liệt tim đập chậm lại, nội tâm hoảng sợ, bước chân cũng hơi dừng, chỉ là trên mặt vẫn không chút biến sắc, lén lút nắm quyền, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Vững bước đi tới đưa tay ra muốn lấy lại điện thoại, lại bị Biên Bá Hiền hất ra, quét mắt nhìn Phác Xán Liệt từ dưới lên trên, “Ồ, ăn mặc như vậy, rất đẹp, đang muốn đi chỗ nào thế?”
Phác Xán Liệt mặt lạnh, “Làm việc. Đưa điện thoại cho tôi.”
Biên Bá Hiền nghe xong cười vui vẻ, nhưng là ý cười tràn đầy trào phúng, “Làm việc? Mặc thế này làm việc gì? Anh nói tôi nghe chút coi?”
—— Cậu ấy biết rồi.
Nghĩ đến điều này cả người Phác Xán Liệt đều cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến mức không nhịn được muốn đi qua ôm lấy người trước mặt, thế nhưng anh không dám. Cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt âm lãnh lúc bình thường nhìn sang, lần thứ hai giơ tay trước mặt Biên Bá Hiền, “Lặp lại lần nữa, đưa điện thoại cho tôi.”
“Không đưa!” Biên Bá Hiền hất tay còn hung hăng ném điện thoại xuống đất, màn hình trực tiếp vỡ tung, các bộ phận khác cũng chia năm xẻ bảy, có thể thấy được khí lực lớn đến mức nào.
Phác Xán Liệt hơi cúi đầu, nhìn mặt đất hỗn loạn, không nói một lời nào.
Biên Bá Hiền tức giận ngực phập phồng kịch liệt, “Phác Xán Liệt, anh nghèo đến điên rồi sao? Hả? Con mẹ nó hiện tại muốn đi bán thân luôn à?”
Phác Xán Liệt nhắm hai mắt lại, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, rốt cuộc vẫn bị cậu ấy biết, rốt cuộc vẫn xem thường mình. Những nỗ lực trước kia, rốt cuộc cũng uổng phí rồi.
“Tôi đã sớm muốn nói nhưng vẫn cố kìm nén, tôi sợ nói không xuôi lại ảnh hưởng đến anh. Anh bây giờ vì danh lợi cái gì cũng không thèm quản. Xán Liệt, anh cứ như bình thường không được sao? Anh ưu tú như vậy, nhất định sẽ có ngày thành công, tại sao phải vội vàng? Hả? Được, coi như anh vội vã kiếm tiền, tôi cũng không thể nói cái gì, bởi vì tôi so với anh không nổi, tôi không có thông minh như anh, không có tài hoa như anh, cũng không có tham vọng lớn như vậy, tôi hiểu được điều đó, cho nên mới không nói gì, tôi không có tư cách ngăn cản anh đấu tranh cho tương lai. Thế nhưng anh xem hiện tại mình đang làm cái gì vậy chứ?”
Biên Bá Hiền nói xong âm thanh bắt đầu nghẹn ngào, ánh mắt thất vọng cùng thương tâm phản chiếu trong mắt Phác Xán Liệt, “Anh cần tiền lắm sao, Xán Liệt, anh kiếm nhiều tiền để làm gì? Anh mau nói cho tôi!” Biên Há Hiền đột nhiên túm chặt áo Phác Xán Liệt, “Anh nói chuyện đi!”
Phác Xán Liệt vẫn cúi thấp đầu, “Không có.”
“Vậy anh muốn tiền làm gì? Còn muốn cùng Kiều Hi? Cậu ta đã bỏ đi rồi, tại sao anh còn muốn quản? Với lại cậu ta cũng không cần anh nữa! Đi theo người khác rồi! Anh còn không mau tỉnh lại đi! Anh cứ định như thế sống hết đời sao? Anh cho cậu ta tiền cũng vô dụng! Loại người đó lòng tham không đáy anh biết không! Anh với cậu ta không lâu dài được!”
Phác Xán Liệt thanh âm lạnh lẽo cứng rắn, “Không phải bởi vì cậu ấy.”
“Vậy anh còn có thể vì sao?! Hay là cứ như vậy muốn bị bao nuôi?!”
“Đây là chuyện của tôi, cậu không cần phải để ý đến.” Phác Xán Liệt chỉ muốn mau mau thoát khỏi ánh nhìn Biên Bá Hiền, xoay người bước về phía cửa.
Biên Bá Hiền vội vã chắn trước người anh, kích động không chút suy nghĩ giơ tay lên.
Một tiếng bạt tai thanh thúy ở giây tiếp theo vang lên trong gian phòng yên tĩnh.
Biên Bá Hiền ngây người đứng một lúc, không thể tin nhìn tay mình. Chính cậu cảm nhận được bàn tay đang rất đau rát, không biết vừa rồi dùng sức lớn đến cỡ nào.
Nhanh chóng nhìn Phác Xán Liệt ở đối diện, anh vẫn như cũ trầm mặc đứng đó, bởi vì tình huống vừa nãy mà mặt hơi nghiêng, còn có một mảng ửng đỏ rất rõ ràng.
“Xán. . . Xán Liệt. . .” Biên Bá Hiền đau lòng, tay không ngừng run rẩy, giơ lên khẽ vuốt mặt Phác Xán Liệt, “Xán Liệt, xin lỗi. . . xin lỗi. . . đau không. . .”
Âm thanh của Phác Xán Liệt không dễ phát hiện sự uất ức, “Không đau.”
Biên Bá Hiền nhìn anh khổ sở hối hận vô cùng, không chút nghĩ ngợi ôm lấy người trước mặt, ấn đầu anh vào vai mình, nhẹ vỗ về trên lưng anh, đây là động tác Biên Bá Hiền thích làm nhất mỗi lần an ủi Phác Xán Liệt, “Nhất định là rất đau, đỏ như vậy. . . Xin lỗi Xán Liệt, tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy, vừa nãy có lẽ là do cuống lên, cho nên mới. . . mới đánh anh, thật sự xin lỗi. Nhưng tôi rất đau lòng, tôi chỉ sợ anh đi sai một bước rồi sau này hối hận, tôi không thể trơ mắt nhìn anh phá hủy đời mình được, Xán Liệt, anh đừng như vậy, van xin anh, tôi rất khó chịu. . . tôi không muốn thấy anh như thế. . . Anh có chuyện sao không chịu nói với tôi. . . phải nói với tôi chứ. . .” nói xong nước mắt đã chảy xuống.
Chôn đầu ở hõm vai Biên Bá Hiền, trong mũi quẩn quanh đều là mùi hương của cậu. Cảm giác tay cậu vẫn vỗ về an ủi trên lưng, vào giờ phút này Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy những gian nan, khổ sở thời gian gần đây hết thảy đều tiêu tán, trong lòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Lẳng lặng đứng ôm một lát, Biên Bá Hiền nhẹ nhàng buông ra, kéo lấy tay anh, lấy một tấm thẻ trong túi đặt vào, sau đó cúi đầu, cảm thấy hơi ngại, “Cái này cho anh.”
Phác Xán Liệt nhìn thứ trong tay, chốc lát liền nhận ra, đây chính là thẻ tiết kiệm của Biên Bá Hiền.
Mỗi lần kiếm được tiền, cậu đều giơ tấm thẻ này trước mặt anh quơ quơ, tuyên bố mình lại gần thêm một bước tới tỷ phú rồi. Cho nên Phác Xán Liệt biết tấm thẻ này đối với Biên Bá Hiền có ý nghĩa như thế nào, chỗ này đều là mấy năm trời cậu ấy nhọc nhằn khổ sở tích góp mới có được.
“Tôi không cần.” Phác Xán Liệt trực tiếp đem thẻ nhét trở lại.
“Làm gì lại không cần! Cần!” Biên Bá Hiền lại đẩy về, “Anh cứ coi như tôi bao nuôi anh được không? Tôi đẹp trai như vậy dù sao cũng tốt hơn bà già đó!”
“Tôi không cần. Tiền của cậu không phải để cùng Kim Chung Nhân. . .”
Biên Bá Hiền khoát khoát tay ngắt lời, “Không cần đẻ ý, tôi có biện pháp.”
“Cậu còn có thể có biện pháp gì? Cậu nghĩ tôi không biết cậu có bao nhiêu sao? Cậu đưa tôi hết rồi cậu phải làm thế nào? Cậu có bị ngốc không đấy?”
Phác Xán Liệt căn bản áp chế không nổi tức giận, anh đặc biệt không muốn nhìn thấy Biên Bá Hiền cứ ngu ngốc như vậy móc tim móc phổi cho người ta, cho dù người này có là mình.
Ánh mắt Biên Bá Hiền đảo tới đảo lui, không dám nhìn Phác Xán Liệt, “Tôi mới không ngốc! Tôi chắc chắn sẽ không để mình thiệt thòi, tôi vẫn có thể kiếm lại, chỉ có điều chậm một chút mà thôi.”
Phác Xán Liệt vẫn thái độ kiên định, “Cậu cầm về đi, tôi không muốn, hai người các cậu sau này chuyển đi khẳng định cần rất nhiều.”
“Phác Xán Liệt sao anh cứ cố tìm lý do thế? Không nhận chúng ta tuyệt giao!” Biên Bá Hiền còn như muốn hét lên, “Anh muốn chọc tôi giận chết đúng không!”
Thấy Phác Xán Liệt thu hồi ánh mắt, có chút chột dạ cúi đầu, âm thanh của Biên Bá Hiền cũng nhu hòa hơn nhiều, “Thực ra mấy ngày trước. . . ừm. . . tôi đi qua phòng anh đúng lúc đang nói chuyện điện thoại, tôi không phải cố ý nghe đâu! Được rồi tôi thừa nhận chính là tôi cố ý nghe, anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không. . . Sau đó tôi nghe được. . . cái kia. . . anh nói muốn vay tiền. Lần đầu tiên nghe thấy anh phải hạ thấp giọng như vậy, lúc đó tôi cảm thấy rất không thoải mái. Ở trong lòng luôn cảm thấy anh là người cao cao tại thượng, đến mức nào mà phải khiêm tốn như vậy? Cho nên vẫn một mực chờ anh mở miệng nói với tôi, tôi đã sớm chuẩn bị xong tấm thẻ này rồi. Tôi nghĩ, dù sao tôi đối với anh cũng thân quen hơn những người kia đúng không? Vậy sao anh tới tìm bọn họ vay tiền mà lại không tới tìm tôi? Tôi vẫn cứ chờ, kết quả một chút hành động anh cũng không có, tôi nói với anh, mấy ngày nay tôi đặc biệt cảm thấy ấm ức, còn suýt chút nữa khóc lên. Anh làm gì vậy chứ. . . anh không quan tâm tôi đúng không. . . còn không xem tôi là bạn bè. . . tôi cũng có ích chứ bộ . . .”
Biên Bá Hiền thở dài, “Thực ra tôi cảm thấy số tiền này đối với anh cũng chưa đủ bù đắp vào đâu, nhưng. . . nhưng cũng không có ít mà. . . công nhiều năm tôi làm việc, tôi cảm thấy cũng không ít. . . Anh không được chối bỏ, phải nhận lấy, chí ít cũng giúp được một phần nhỏ.” nói xong cầm lấy tay Phác Xán Liệt, đặt vào bắt anh nắm chặt tấm thẻ kia, “Có điều vừa nãy nghe điện thoại khiến tôi rất tức giận, người phụ nữ kia nói chuyện thật là ghê tởm, âm thanh buồn nôn ngữ khí cũng buồn nôn, cái gì cũng đều buồn nôn, anh đυ.ng vào ả nhất định sẽ hối hận! Còn có tôi nói cho anh biết, thân thể tôi rất không tốt! Tôi mà tức giận không chừng sẽ ngất! Ngất rồi còn dễ chết! Anh cẩn thận mà làm đi! Anh làm tôi giận rồi có chuyện gì không biết được đâu”
Khóe miệng Phác Xán Liệt hơi nâng lên, “Thật ra dung mạo của người phụ nữ kia cũng rất đẹp.”
Biên Bá Hiền giơ tay đánh lên ngực Phác Xán Liệt một cái, “Đẹp cũng không được!”
Phác Xán Liệt không nói tiếp, chỉ cúi đầu nhìn tấm thẻ.
Biên Bá Hiền cho rằng Phác Xán Liệt không thích nghe mình nói chuyện, kéo kéo áo anh, “Này! Tôi cho anh biết! Không được phép đi tìm bà già kia nghe không! Tôi cho anh tiền thì chính là kim chủ của anh! Anh phải nghe lời tôi biết không? Dùng cho tốt! Dám lãng phí tôi đánh chết anh!”
Vào lúc ấy, Phác Xán Liệt cầm số tiền kia ở trong lòng yên lặng xin thề.
Anh cho mình thời gian ba năm, trong vòng ba năm, nhất định phải đem chuyện này hoàn thành cho tốt.
Mình có thể có lỗi với tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không thể phụ lòng Biên Bá hiền.