Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trăm Sông Đổ Về Một Biển

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
-57-

Biên Bá Hiền trước khi ra cửa tổng cộng thay đổi ba bộ quần áo, đứng nghĩ một lúc, kết quả cuối cùng vẫn là mặc lại bộ ban đầu, một bộ âu phục nhàn nhã, sau đó mặt không cảm xúc nhìn vào gương, mới xoay người đi ra cửa. Phỏng chừng Trương Nghệ Hưng này cũng không phải là nhân vật đơn giản, chưa nói đến anh ta cùng Phác Xán Liệt có quan hệ gì, chỉ cần cú điện thoại lần trước, Biên Bá Hiền đã cảm thấy rất mơ hồ rồi.

Ngày đó Trương Nghệ Hưng nói, tôi sẽ thay Phác Xán Liệt cùng cậu kết thúc chuyện này. Tất nhiên, đây cũng là tâm nguyện của tôi.

Dựa vào cái gì? Anh nói chấm dứt liền chấm dứt à?

Tôi sẽ không.

Biên Bá Hiền cố gắng bình ổn lại tâm trạng căng thẳng, đẩy cửa phòng đã hẹn trước.

Trong phòng, Trương Nghệ Hưng đã đến, đang yên lặng ngồi ôm cốc nước, ngẩng đầu thấy Biên Bá Hiền đến, mỉm cười gật đầu một cái, “Đến rồi, ngồi đi.”

Trước chỉ là thấy qua chốc lát, chưa bao giờ cẩn thận quan sát người này, nhưng vừa mới vào nhìn qua một chút, trong lòng Biên Bá Hiền đã sinh ra cảm giác phức tạp rất khó nói, nếu người này quyết đấu tranh với cậu đến cùng, căn bản mình nhất định là thua.

Anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt nhàn nhạt nhìn sang, cả người đều tỏa ra khí chất nho nhã.

Sạch, người này quá sạch sẻ.

Rất nhiều năm trước, Biên Bá Hiền cũng như vậy. Chỉ là vật đổi sao dời, thế sự mài giũa, kinh qua những chuyện trong xã hội, cậu bây giờ đã không còn thích mặc cái màu trắng thiếu niên đó nữa

Đột nhiên dâng lên tự ti.

Biên Bá Hiền liếc nhìn người đối diện, sau đó ngồi xuống.

“Ăn chút gì chứ?” Trương Nghệ Hưng đưa thực đơn qua.

“Không cần, tôi ăn rồi.” Biên Bá Hiền đang rất buồn bực, thử hỏi có thể ăn vào cái gì.

Trương Nghệ Hưng vẫn giơ tay gọi người phục vụ, “Một phần giống tôi, cảm ơn.” Sau đó lại khẽ cười, “Thật ngại nếu để cậu nhìn tôi ăn, tôi tự quyết định không sao chứ.”

Biên Bá Hiền trầm mặc không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn người đối diện, qua một lát mới mở miệng, “Hôm nay anh tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Trương Nghệ Hưng cũng nhìn qua, ánh mắt xa xăm như muốn nghiên cứu cái gì đó, “Tôi đến đưa cậu một thứ đồ, sau đó cùng hàn huyên một chút.”

Biên Bá Hiền nhíu mày, “Cái gì?”

Trương Nghệ Hưng lắc đầu một cái, “Vốn là muốn ăn cơm cái đã, không nghĩ tới cậu nóng lòng như thế, vậy cũng tốt,” từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ, để trên bàn, “Bên trong có ba trăm ngàn.”

Biên Bá Hiền không dám nhúc nhích, nghe vậy cười khẽ, “Tôi còn tưởng anh là nhân vật phản diện gì đó, kết quả là thủ đoạn này, dùng tiền đuổi tôi đi? Mà anh có vẻ hơi keo kiệt nhỉ?”

“Phải, cậu đương nhiên không cần để ý tới số tiền nhỏ nhoi này, chỉ cần cậu chịu mở miệng, muốn bao nhiêu Phác Xán Liệt đều có thể cho cậu, tôi cũng không phải dùng số tiền này để trao đổi cái gì, ” Trương Nghệ Hưng đẩy tấm thẻ về phía trước, “Trong này vốn là tiền của cậu, hiện tại vật về chủ cũ, không thành vấn đề chứ?”

Biên Bá Hiền cau mày, nghi hoặc cầm tấm thẻ lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy. Thấy rõ được đồ vật, liền ngây ngẩn cả người.

Một tấm thẻ ngân hàng rất cũ kỹ, bốn góc đều bởi thời gian mà bị mài đến trắng bệch.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm thứ trong tay không ngẩng đầu lên, “Cái này là Phác Xán Liệt đưa cho anh sao?”

Trương Nghệ Hưng hơi suy nghĩ một chút, “Cứ coi là thế đi.”

“Anh ấy nói thế nào?”

“Cũng không có gì, chỉ là một ít chuyện cũ.” Trương Nghệ Hưng nhún nhún vai.

Biên Bá Hiền chưa bao giờ nghĩ Phác Xán Liệt sẽ giữ lại vật này, chuyện cách đây đã vài năm, lần thứ hai nhìn thấy nó trong lòng bùng nổ một nỗi nhớ sâu sắc về quá khứ, cậu biết anh đem vật này trả lại là có ý gì.

Chính là muốn một đao cắt đứt.

Khi đó, bọn họ vừa tốt nghiệp, dã tâm làm việc lớn của Phác Xán Liệt đều biểu lộ rõ ràng.

Anh biết mình làm như vậy chính là không tự lượng sức, một sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp, lại có lá gan trực tiếp mạo hiểm đầu tư, hơn nữa có một điều làm cho người ta tuyệt vọng chính là ngay cả Phác Xán Liệt cũng cảm thấy không có bao nhiêu niềm tin vào chuyện này, thế nhưng vẫn là nhắm mắt đi làm, bởi vì đây là cách duy nhất để anh có thể trong một khoảng thời gian ngắn xông vào giới kinh doanh.

Đoạn thời gian đó, mỗi ngày Phác Xán Liệt đều phải đi xã giao tiếp khách, lần nào trở về cũng say khướt bất tỉnh nhân sự. Mà Biên Bá Hiền an vị ở nhà chờ, ngồi đến tận nửa đêm, chờ anh về đem người đỡ vào trong, yên lặng thay quần áo đắp chăn giúp người ta đi ngủ. Chỉ trừ việc đó ra, những gì Phác Xán Liệt muốn làm, cậu đều không can thiệp mảy may.

Cho đến lúc chuyện trước mắt đem đến một sai lầm, Phác Xán Liệt bị dồn vào một hoàn cảnh không cách nào cứu vãn——

Tứ cố vô thân, thúc thủ vô sách*.

*Một thân một mình, bó tay toàn tập

Quan trọng nhất là không có một chút tài chính để trở mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ tan thành mây khói, thất bại nặng nề. Hơn nữa, có một món nợ khổng lồ không có khả năng trả.

Tuyệt vọng vô tận, Phác Xán Liệt nghĩ tới rất nhiều chuyện, từng việc từng việc đều bị anh giấu ở trong lòng, tuyệt đối sẽ không để bất cứ một ai biết đến.

Phác Xán Liệt từng nghĩ Kiều Hi là người kiêu ngạo như vậy, tại sao lại can tâm tình nguyện để người ta chiếm tiện nghi. Thậm chí Phác Xán Liệt đối với cậu ta nói rất nặng lời, lúc đó Hiều Hi còn ôm anh khóc, nói anh cái gì cũng không hiểu. Mãi đến lúc này bước vào xã hội, bước chân vào vòng tròn xã giao, anh mới biết có một số việc, đúng là lực bất tòng tâm.

Phác Xán Liệt từng ở bàn đàm phán bị nữ đối tác dùng son môi viết số điện thoại lên áo sơ mi; cũng từng trong lúc bắt tay bị đưa danh thϊếp, bị cả mấy nhân vật háo sắc sờ mặt; cũng không biết đã có bao nhiêu người uống rượu vờ say một chút ngã vào trong ngực anh; lại có rất nhiều lần phòng hội nghị cố tình đặt ở khách sạn. . . thực sự đếm không xuể. Có thể nói, bởi vì gương mặt của Phác Xán Liệt, có rất nhiều người cố tìm cách chiếm tiện nghị, nam nữ đều không thiếu.

Lúc đầu còn có chút choáng ngợp, sau này đã quen đều có thể ứng phó như thường.

Phác Xán Liệt nghĩ, nếu chuyện này Biên Bá Hiền mà biết, chắc chắn đã sớm xù lông trói mình ở nhà không cho đi làm rồi. Nghĩ tới đây Phác Xán Liệt lại còn có thể cười được, cậu ấy mà biết nhất định anh sẽ bị mắng xối xả, không làm gì được phỏng chừng còn có thể đem chuyện làm ăn của anh giảo hoàng* luôn. Mà quan trọng nhất là cậu ấy sẽ thương tâm, cho nên ngàn vạn lần không thể nói.

*quấy nhiễu, phá rối

Chỉ cần cậu ấy có thể sống vui vẻ, làm chuyện cậu ấy thích làm, hạnh phúc bên người cậu ấy yêu, miễn cậu ấy thoải mái là được rồi,

Hơn nữa chỉ cần vẫn có tôi ở đây, sẽ không bao giờ để cậu gặp phải những chuyện như vậy.

Sau đó lại có một quý phụ tìm đến Phác Xán Liệt, nói đồng ý giúp anh đầu tư. Thế nhưng trên trời làm gì có cái bánh nào rớt xuống ngon nghê như vậy, lấy được một điều tốt đương nhiên cũng phải trả một cái giá tương xứng.

Trên danh nghĩa phụ tá riêng, thực tế là muốn bao nuôi anh.

Phác Xán Liệt không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Còn nhớ lúc đó nữ nhân này biết chắc chắn anh sẽ làm như vậy, vẫn nở nụ cười long lanh, “Người trẻ tuổi, cậu cứ tiếp tục liều mạng đi, một ngày nào đó sẽ phải trở lại tìm tôi.” Phác Xán Liệt hờ hững trực tiếp quay đầu rời đi, chỉ cảm thấy thật sỉ nhục và vô cùng buồn nôn.

Nhưng mà bây giờ Phác Xán Liệt chỉ ngồi một chỗ ngơ ngác cầm điện thoại, ngồi cực kỳ lâu, cuối cùng vẫn đứng lên cầm điện thoại ra ngoài nhận.

Nữ nhân nở nụ cười, “Lát nữa tôi nhắn cậu địa chỉ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »