-56-
Phác Xán Liệt không bận tâm việc Biên Bá Hiền giãy dụa, trực tiếp bắt lấy hai tay cậu giữ trên đầu, dưới thân càng không thương tiếc xâm lấn.
Trầm thấp thở hổn hển, “Hắn rốt cuộc có chạm vào cậu không?”
Biên Bá Hiền trên mặt đầy nước mắt nhưng vẫn cười, miệng vẫn bướng bỉnh, “Có, không chỉ một lần còn. . .”
Phác Xán Liệt nhíu chặt mày, lại tàn nhẫn thúc vào, “Con mẹ nó cậu. . . tốt nhất nói thật cho tôi!”
Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy đau đớn khủng khϊếp, không nhịn được rên lên một tiếng, “Anh. . . anh dựa vào cái gì. . . hỏi tôi. . . Anh. . . chính anh nhiều. .. năm. . . chạm qua bao nhiêu người. . . tự anh đếm. . . A. . .”
Phác Xán Liệt không nói tiếp, dưới thân lại càng hung hãn, liều mạng va chạm, dường như muốn hủy diệt tất cả.
Biên Bá Hiền bị giày vò gần như sụp đổ, lối vào giống như đã bị xé rách chỉ là đang cố chống đỡ vượt qua, vách trong non mềm bị thứ thô to kịch liệt ma sát, mang đến từng trận đau đớn xuyên thấu cơ thể.
“Đau không?” Phác Xán Liệt đã hỏi như vậy.
Biên Bá Hiền không cầm được nước mắt trào ra ngoài, hàm răng cọ xát bờ môi mềm mại, rất nhanh máu đã tràn ngập trong cổ họng, mang theo mùi tanh gỉ sét đặc hữu.
Chỉ là nỗi đau trên thân thể kém xa sự thống khổ trong lòng, chỉ có duy nhất một chữ tuyệt vọng.
Cậu rốt cuộc cảm nhận được Phác Xán Liệt đang mang theo loại tâm tình nào, đó chính là sự thù hận.
—— Anh ấy hận tôi.
Phác Xán Liệt vẫn hung hăng đâm vào, đến tận nơi sâu nhất, “Đau chứ? Hiện tại cho cậu biết, tôi đây nhiều năm vậy làm sao qua được? Tôi so với cậu còn đau hơn, trong lòng tôi đau sắp chết rồi, cậu quan tâm tôi sao? Câu chưa từng hỏi một tiếng, chưa từng nói một câu!”
Biên Bá Hiền không có cách nào khống chế tiếng rêи ɾỉ, điều này chỉ làm cậu thấy càng thêm nhục nhã.
Tốc độ của Phác Xán Liệt càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng tàn nhẫn hơn, mỗi lần đều hướng về điểm trí mạng kịch liệt va chạm, mang theo quyết tâm cá chết lưới rách.
Cho đến lúc một luồng nóng rực trào ra, xối vào trong vách mẫn cảm, kí©h thí©ɧ từng trận co rút, một lát sau Biên Bá Hiền đã mềm nhũn xụi lơ, không còn nửa điểm khí lực.
“Đủ chưa. . .” Biên Bá Hiền mệt mỏi hơi híp mắt lại, chỉ cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể lâm vào mê man.
Phác Xán Liệt không đáp, vẫn như cũ chôn sâu vào nơi đó, tham lam hấp thụ mỗi một dấu vết của sự ấm áp. Vốn là sau khi bắn đã mềm xuống, cọ xát chốc lát lại thức tỉnh, sít sao dán vào trong vách.
Biên Bá Hiền lại cam chịu nhắm mắt tiếp nhận. Đón lấy là một đợt va chạm mới, chồng chất không dừng lại, không có dỗ dành, không có kỹ xảo, chỉ có cướp đoạt cùng chiếm giữ.
Mỗi một tấc da thịt đều nóng bỏng, thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ, mí mắt cũng dần nặng xuống, lúc nhắm mắt lại cậu giống như thấy được vẻ mặt của Phác Xán Liệt, vẻ mặt phẫn hận, bi thương, tuyệt vọng, khóe mắt ửng nước, không hề chớp một cái nhìn mình, tựa hồ đang muốn ghi nhớ cái gì đó thật kỹ.
Mở mắt ra, Phác Xán Liệt sẽ không như thế. . .
Biên Bá Hiền rốt cuộc mềm nhũn tới cực điểm, nhắm mắt lại, mê man ngủ thϊếp đi.
Trong mộng là Phác Xán Liệt an tĩnh ngồi bên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán mình.
Anh nói, tôi yêu em, tôi phải đi rồi.
–
Sau đó, là bình minh.
Thực ra Biên Bá Hiền đã sớm tỉnh rồi, chỉ là không muốn mở mắt ra, bởi vì cậu biết, sau khi mở mắt ra, nhất định chỉ có một mình cậu, ngẫm lại cảnh tượng này đều cảm thấy thật đáng thương.
Chỉ nhắm hai mắt không hề làm gì nhưng vẫn không ngủ lại được. Mãi đến lúc kiên trì không nổi nữa, Biên Bá Hiền mới từ từ mở mắt ra, nhìn khe hở trên rèm cửa sổ lộ ra ánh mặt trời, rồi lại nhìn cái chăn đắp trên người mình.
Thân thể bị ép quá lâu rất đau, nhưng da dẻ bên ngoài lại rất nhẹ nhàng thoải mái. Chắc là Phác Xán Liệt đã giúp cậu tắm qua, thậm chí ngay cả thuốc cũng tỉ mỉ bôi luôn rồi. Cái loại tính nết ba phải của anh ta đến chết cũng không đổi, trước sau đều khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Biên Bá Hiền giơ tay lên nhìn một chút, ừ, rất tốt, chỗ nào cũng có dấu vết, chưa nói gì đến trên người đều là một mảnh hỗn độn, làm sao dám ra ngoài gặp ai nữa.
Anh rõ ràng là không ưa tôi, ác như vậy, ra tay quá tàn nhẫn, ngày hôm qua thật sự muốn bóp chết tôi đi, một chút cũng không mềm lòng.
Nói thật, Biên Bá Hiền vẫn rất khó tiếp thu, trong lòng uất ức muốn chết, bởi vì trong ấn tượng của cậu, Phác Xán Liệt vẫn luôn là người tốt nhất, bất kể là khi đó anh không thích nói chuyện, hay là ác miệng dông dài với cậu. Nhớ lại thời điểm còn ở trong tầng hầm cùng Phác Xán Liệt, tất cả mọi chuyện cậu đều không thèm quản, anh ấy vẫn yên lặng làm hết, mới đầu có chút thụ sủng nhược kinh*, cứ thế lâu dần cũng thành thói quen.
*được sủng ái mà lo sợCó lúc nhận được quá nhiều, người ta sẽ quên mất phải quý trọng. Biên Bá Hiền rốt cuộc biết, cậu đã sớm xem chuyện Phác Xán Liệt đối tốt với mình là đương nhiên, trong lòng dù hiểu rõ, nhưng tiếp nhận nhiều quá lại không còn lưu ý nữa.
Tại sao con người lại như vậy?
Tùy ý nhận lấy ấm áp từ người khác, chính mình sẽ được sưởi ấm mà vui vẻ, nhưng chưa rừng nghĩ qua người ta đã sớm mệt mỏi rồi.
Biên Bá Hiền không phải không thừa nhận mình chưa đủ quan tâm Phác Xán Liệt, nhưng mà cũng không đến nỗi khiến anh ấy hận cậu như vậy.
Cậu đối với Phác Xán Liệt vẫn là không dứt ra được, từ trước đã thế, hiện tại cũng vậy.
Khi đó Kim Chung Nhân muốn Biên Bá Hiền dọn ra ngoài cùng hắn, cậu do dự một chút cuối cùng vẫn là từ chối, nói tầng hầm cách công ty thực tập gần hơn, thực ra cậu không chịu nổi để Phác Xán Liệt cô đơn một mình, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này vẫn rất khó chịu, vẫn là không nỡ.
Lúc Biên Bá Hiền bệnh nặng mới khỏi đã chạy đi Mỹ, cậu làm lỡ Phác Xán Liệt rất nhiều, sự nghiệp đang rộng mở, một đoạn tình cảm tốt đẹp cũng đang chờ đợi, tất cả đều bị bệnh của cậu làm trễ nãi. Lúc đó ở phi trường, cậu đã đi thật xa, nhưng vẫn lén lút quay đầu lại, Phác Xán Liệt vẫn như cũ đứng ở nơi đó, một mực nhìn thẳng vào cậu. Chỉ có thể cười hướng anh vẫy tay một cái, sau đó ép buộc bản thân phải quay đầu. Nơi đó quá ấm áp, khiến người ta căn bản không muốn rời đi.
Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy hối hận, ngày hôm qua tại sao lại như thế, đã biết cái tính khí không quản tình huống của mình, tức giận thích nói cái gì thì nói, chẳng chịu động não một chút, bây giờ làm sao để cứu.
Cậu có linh cảm, Phác Xán Liệt có thể sẽ không trở lại tìm mình nữa, chỉ bằng sự tình ngày hôm qua, có lẽ anh ấy đã dự định kết thúc rồi.
Có vẻ, Phác Xán Liệt đã rất mệt mỏi.
Nhưng nghĩ nhân sinh không có người này đi cùng mình, Biên Bá Hiền đã cảm thấy thật lạnh lẽo rồi.
Nhẫn nhịn đau đớn dưới hạ thân, Biên Bá Hiền trèo xuống giường xoa eo cố bước xuống cầu thang. Dưới lầu quả nhiên yên ắng, không có một bóng người, chỉ có Mỹ Lệ an tĩnh nằm trên ghế salông, ngẩng đầu hướng về phía cậu kêu ‘meow’ một tiếng.
Trên bàn có điểm tâm, chỉ là đã nguội.
Nếu như nói lúc trước cảm thấy Phác Xán Liệt cùng mình như gần như xa dây dưa không ngừng, thì sau chuyện tối hôm qua, Biên Bá Hiền có thể xác định, Phác Xán Liệt đối với mình tuyệt đối đã động tâm rồi.
Sống gần ba mươi năm, cũng không phải như mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch lần đầu biết yêu, trải qua quá nhiều chuyện, Biên Bá Hiền đối với vấn đề này đã không thể rõ ràng hơn được nữa.
Trong mắt Phác Xán Liệt hiện rõ sự vùng vẫy thống khổ nồng đậm, cậu đều thấy rất rõ ràng.
Cũng nên cảm ơn tối ngày hôm qua, tội trạng tuy không ít, thế nhưng tốt xấu gì cũng có thu hoạch.
Nếu biết trong lòng anh ấy có mình, vậy còn sợ cái gì, trước tiên cứ thẳng thắn nói chuyện với Phác Xán Liệt, nói ngày hôm qua tôi sai rồi, tôi sang Mỹ là để chấm dứt hoàn toàn chuyện trước kia, nhưng nếu anh không muốn, vậy thì không đi nữa. Tôi cứ đợi ở chỗ này, chờ anh trở về, vẫn luôn ở chỗ này, bất cứ khi nào anh quay đầu lại cũng đều thấy được.
Trước kia đều là cho, bây giờ anh chỉ cần nhận là được rồi, những gì có thể cho anh, tôi đều cho, anh nhất định phải nhận lấy, đừng ghét bỏ, cũng đừng né tránh tôi nhé.
Hơn nữa trên người tôi đau lắm, thuốc của anh chẳng có tác dụng gì cả, mau đến xem tôi đi.
Biên Bá Hiền cầm điện thoại lên, bấm số.
“Xán Liệt, anh trước hết nghe tôi nói được không. . .”
“Xin lỗi, Phác Xán Liệt hiện tại không tiện nhận điện thoại.” Bên kia là một âm thanh nhu hòa.
“Vậy làm phiền anh nói với Phác Xán Liệt, tôi có chuyện tìm anh ấy, tôi là Biên Bá Hiền.”
“Biên tiên sinh” người bên kia đột nhiên gọi cậu, “Tôi biết nói như vậy rất đột ngột, nhưng tôi đã muốn gặp cậu từ lâu rồi, chúng ta có thể ra ngoài một chút không?”
Biên Bá Hiền nhíu nhíu mày, “Anh là?”
“Trương Nghệ Hưng.”