Tháng ngày gần đây Biên Bá Hiền trải qua thực sự không tốt, Phác Xán Liệt không ở nhà, cậu cũng chẳng biết nấu nướng gì, mức độ quá khó, ngoài nấu mì sợi thì cũng chỉ biết pha mì gói. Tuy là không có cơm ăn, nhưng nhớ lời Phác Xán Liệt dặn ‘dạ dày cậu không tốt phải ăn uống dầy đủ’, nên tuyệt nhiên không dám bỏ bữa nào, dù đối phó thì cũng phải kiếm đồ ăn qua loa.
Chiều tối, Biên Bá Hiền vào lục lọi tủ bếp, không còn một chút mì sợi nào để nấu nữa, nhưng mà thật sự rất lười ra ngoài mua. . . Đang buồn bực, mắt đảo quanh thấy có mấy gói mì ăn liền. Biên Bá Hiền vui vẻ, cái này cũng được, dù sao Phác Xán Liệt cũng không ở nhà, có ăn anh ấy cũng chả biết.
Khinh xa thục lộ* làm xong mì, nóng hổi thích mắt, nhưng Biên Bá Hiền dùng đũa khều khều nửa ngày cũng không ăn được miếng nào. Rốt cuộc bất đắc dĩ đứng dậy đem bát mì đổ đi.
*việc quen dễ làmNhìn thấy mì, Biên Bá Hiền lại nhớ ngày trước Phác Xán Liệt không cho cậu ăn, thấy một lần vứt một lần, sau này anh lại không thèm quản cậu nữa, bây giờ cảm thấy ăn thế nào cũng không vô.
Tiện tay cầm lấy áo khoác, mở cửa muốn đi siêu thị mua mì sợi, thuận tiện mua mấy quả trứng gà chí ít cũng biết đường làm mà ăn.
Mới vừa rồi cùng Lộc Hàm nói chuyện điện thoại, kết quả chính là làm đầu óc thêm lơ mơ, muốn dốc hết sức biểu đạt tâm tư của mình, anh lại đùa tới đùa lui. Mà Biên Bá Hiền cũng quen rồi, tính tình Lộc Hàm lúc nào cũng như vậy, nhanh mồm nhanh miệng, quản anh ấy nói làm gì, ngày mai đúng giờ tới đón Mỹ Lệ là được.
Lúc đi đang là chạng vạng, xách túi đồ ra khỏi siêu thị thì bầu trời đã là một mảnh đen kịt, xe đến xe đi, đèn đường lại khiến người ta muốn thả lỏng hòa vào cuộc sống về đêm.
Biên Bá Hiền vừa đi vừa nghĩ tới điều mình đang băn khoăn. Mà điều cậu băn khoăn chính là làm sao để biết Phác Xán Liệt nghĩ như thế nào, chỉ có biết anh ấy nghĩ gì thì cậu mới có thể kê toa thuốc cho đúng được.
Nhưng mà trong lòng vẫn uất ức vô cùng, bản thân móc tim móc phổi ra như vậy, tại sao anh ấy lại không hề tin dù chỉ một chút, trừ khi trong lòng có người khác, đây chỉ là cái cớ đẩy cậu ra.
Ý nghĩ vừa mới nảy ra đã bị Biên Bá Hiền ép trở lại, bởi vì. . .nếu như vậy thì quá mức tủi thân rồi, còn chưa có làm gì đã bị bỏ rơi. Đột nhiên nhớ lại lần trước thấy người kia mặt mày thanh tú trắng nõn đi bên cạnh Phác Xán Liệt, nổi giận đùng đùng đặc biệt muốn gϊếŧ người. Mấy ngày liền Biên Bá Hiền đều cố kìm nén, không dám tìm, không dám hỏi, không dám nói.
Mấy ngày trước Kim Chung Nhân đến gây chuyện, Biên Bá Hiền cảm thấy ủy khuất muốn chết, cậu nghĩ tới muốn gọi điện cho Phác Xán Liệt tỏ vẻ đáng thương một chút. Người này tuy rằng nhìn lạnh nhạt nhưng trên thực tế rất nhẹ dạ, nghe xong nhất định trở về tìm cậu.
Thật sự muốn gặp anh ấy, bởi vì quá nhớ rồi, nhưng may mà vẫn nhịn được, không muốn để cho người kia lo lắng. Biên Bá Hiền nhớ lại lúc trước mình bị bệnh, Phác Xán Liệt cả một ngày không có khắc nào rảnh rỗi, cuối cùng biến mình cho gầy nhom, trông tiều tụy hẳn.
Biên Bá Hiền nhìn đèn đường sáng choang, từng bước từng bước chậm rãi đi về nhà mình.
Đèn mờ, bóng nhạt, tâm sự nặng nề.
Cậu cảm thấy, mình muôn đời muôn kiếp không thể tránh khỏi Phác Xán Liệt, mà căn bản cũng không muốn tránh, càng không sợ bị tội, chỉ sợ cuối cùng vẫn không có kết quả tốt.
Đây có lẽ là yêu đi, Biên Bá Hiền nghĩ, đời cậu lần đầu tiên dùng đến chữ này.
Không phải thích, là yêu.
Vừa đi vừa suy tư không bao lâu đã về đến nhà, một tay cầm túi, tay còn lại rút chìa khóa ra mở cửa, cởi giày đổi dép trong nhà, chuẩn bị đưa tay mở công tắc đèn, liền thấy một bóng người thẳng tắp dựa vào bên tường, cũng không biết đã chờ ở đó bao lâu, cùng đêm tối hòa vào làm một.
Biên Bá Hiền sợ đến run người, trực giác chính là trong nhà có trộm. Trong tay lại không có bất cứ một món đồ tự vệ nào, không lẽ chờ đối phương đến bắt mình. Thật ra mấy năm trước mình cậu quật mấy người cũng không thành vấn đề, nhưng bệnh nặng một trận xong cũng lười không tiếp tục rèn luyện, thân thể bây giờ yếu đến mức nào khỏi phải nói, không chút nghĩ ngợi quay đầu muốn chạy. Nhưng vẫn là chậm một bước, cánh tay kéo lại rồi cả người cũng bị áp lên tường.
Người nọ cúi xuống, Biên Bá Hiền buông lỏng thân thể, vì cảm giác quá quen thuộc, vừa tới gần đại não liền nhận ra. Trong lòng vui vẻ không thôi, đưa tay níu ống tay áo Phác Xán Liệt, muốn hỏi một chút sao anh chịu trở về, “Xán Liệt, anh . . . A. . .”
Phác Xán Liệt không cho Biên Bá Hiền cơ hội nói chuyện, đột nhiên xông vào hôn làm cậu trợn to hai mắt, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Cuồng phong bạo vũ* hôn một trận, mang theo tức giận không nhỏ, giống như phát tiết mà cắи ʍút̼, trực tiếp cạy ra hàm răng vói vào trong, không cho phép phản kháng, không được phép khước từ. Đại não là một mảnh hỗn độn, chỉ có thể cảm giác được đầu lưỡi tàn bạo không ngừng càn quét trong khoang miệng mình, còn có mùi rượu quẩn quanh.
*mưa to gió lớn, ý chỉ mạnh bạoMà Phác Xán Liệt mang theo hơi rượu lúc này đang cùng cậu quấn quýt.
Biên Bá Hiền nhắm chặt hai mắt, từ từ đáp lại.
Mãi đến lúc không thở nổi, đưa tay muốn đẩy vai Phác Xán Liệt ra một chút tìm không khí, nhưng Phác Xán Liệt lại cho rằng động tác này là đang từ chối, hung hãn đè lại hai cánh tay trên đầu cậu, liều mạng tiếp tục hôn sâu, không chút nào khắc chế.
Phác Xán Liệt rốt cuộc chậm rãi dừng động tác lại, Biên Bá Hiền như được cứu ho khan vài tiếng,, vừa nãy có một khắc cậu tưởng mình sắp chết. Ngực kịch liệt lên xuống, cuối cùng cũng bình tĩnh hô hấp, hơi nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt tầm mắt cực nóng chưa từng rời khỏi mình, “Xán Liệt, anh uống say rồi đúng không.”
Phác Xán Liệt không hề trả lời, một tay nắm chặt hai cổ tay của cậu, tay còn lại nới lỏng cà vạt, sau đó một đường kéo xuống, rồi cởi nút áo sơ mi, thân trên rắn chắc như ẩn như hiện lộ ra.
Biên Bá Hiền vẫn luôn cảm thấy trên người Phác Xán Liệt tràn ngập khí tức cấm dục, cả người lại cứng nhắc kiệm lời, áo sơ mi không cài đến nút cao nhất không ra khỏi cửa. Trong đầu cậu vô số lần tưởng tượng đè anh trên giường rồi đem từng cái từng cái cởi xuống, nhưng mà cùng Phác Xán Liệt trải qua mấy lần, anh đều không chịu cởϊ qυầи áo, chỉ là ôn nhu khắc chế hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Cho tới nay Biên Bá Hiền vẫn cảm thấy rất uất ức, vừa nghĩ đã biết là anh muốn đối phó mình, nhưng vẫn không dám nói thêm cái gì, sợ người ta tức giận.
Bây giờ nhìn Phác Xán Liệt đứng trước mặt mình, hình ảnh mình vô số lần nghĩ đến đang chân thật diễn ra trước mắt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Ngẩng đầu lên nhìn một chút, Phác Xán Liệt vẫn như cũ nhìn cậu chằm chằm, nhất thời cảm thấy trên mặt nóng đến lợi hại, nhanh chóng cúi đầu, con mắt ở trên ngực anh quét tới quét lui, nghĩ làm sao có thể đưa mớ quần áo chướng mắt này giật xuống hết.
Phác Xán Liệt bóp lấy cằm Biên Bá Hiền ép cậu đối diện với tầm mắt mình, “Cậu không dám nhìn tôi?”
“Không. . . Không phải không dám. . . anh cái kia. . .” Biên Bá Hiền đỏ mặt ấp úng.
Phác Xán Liệt lại đột nhiên nở nụ cười, ở trong đêm tối nhìn có vẻ quỷ dị mà nguy hiểm, “Có phải là tôi đối với cậu bây giờ đã không còn giá trị lợi dụng?”
Biên Bá Hiền đầu óc mơ hồ, “Cái gì? Cái gì. . . giá trị lợi dụng?”
“Đừng nghĩ muốn đi Mỹ, đừng hòng mơ tới.” Phác Xán Liệt nói vào bên tai Biên Bá Hiền, kéo tay cậu đặt trên thắt lưng, “Cởi ra.”