Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trăm Sông Đổ Về Một Biển

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên Bá Hiền tới một trà lâu thanh nhã rất khác biệt với những nơi trước đây, âm thầm ngẫm nghĩ, ở nơi này có thể gặp mặt một người, hẳn là một nhân vật rất tao nhã tinh tế, tục nhân như mình ngồi chỗ này thật là phung phí quá trời.

Thực sự sai lầm khi không hỏi trước tên vị tiên sinh này, Biên Bá Hiền vừa đi vào vừa yên lặng suy nghĩ.

Đón tiếp là một vị tiểu thư mặc sườn xám trông rất hữu lễ, đưa cậu đến một gian phòng phía trong. Trên đường đi Biên Bá Hiền cứ cảm thấy có chút mất mát, bởi vì hôm nay Lộc Hàm gọi điện đến nói Phác Xán Liệt phải đi thị sát, có lẽ không thể như ngày thường len lén theo cậu.

Nếu không phải được gặp anh thì tôi đâu dư thừa hơi sức mà đến đây. . .

Biên Bá Hiền lên tinh thần gật đầu cảm ơn vị tiểu thư kia, sau đó mở cửa trúc bước vào gian phòng. Cách đó không xa có một người đoan chính đang ngồi, dáng người cao ráo, trang phục lịch thiệp, nâng cổ tay nhìn thời gian, lại tiếp tục an tĩnh chờ đợi.

Người này có một loại trầm tĩnh hấp dẫn Biên Bá Hiền, giống y như Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền nghĩ, nếu có thể kết giao bằng hữu thì cũng tốt đấy nhỉ.

Biên Bá Hiền rất hiếu kỳ khuôn mặt người này. Đi tới nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, người kia nghe được liền quay đầu sang mỉm cười.

Biên Bá Hiền trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt được xưng là hoàn mỹ kia, mà người nọ bây giờ cũng đang ở trong trạng thái hết sức kinh hãi.

Hai người vẻ mặt như ngáp phải ruồi nhìn nhau năm giây, lấy lại tinh thần cùng lúc, lại trăm miệng một lời hét lên——

“ĐM!”

“ĐM!”

“Tại sao là anh!”

“Tại sao là cậu!”

“Fuck!”

“Fuck!”

Tầm mắt hai người như phát ra điện chằm chằm nhìn nhau.

Một lát sau, Biên Bá Hiền rốt cuộc nhịn không được cười phá lên, một quyền đánh vào ngực đối phương, sau đó hung hăng vò vò tóc cậu, “Tiểu tử.”

Đối phương cũng không nhịn được nở nụ cười, hất cái tay đang vò loạn trên đầu mình, “Anh thật phiền! Tóc tôi loạn hết rồi! Sao? Đố kị tôi đẹp trai đấy à?”

“Tiểu tử nhà cậu đi chết đi!” Biên Bá Hiền không cách nào thu lại nụ cười, kéo người ôm chặt, “Về nước cũng không báo anh mày một tiếng.”

Người này được ôm cũng bắt đầu làm nũng đặt cằm lên vai Biên Bá Hiền, “Anh cũng không thèm liên lạc với tôi mà! Tôi còn cho rằng anh không để ý tôi nữa.”

Biên Bá Hiền có chút áy náy, “Gần. . . gần đây bận nhiều công việc. . . cho nên . . .”

“Đừng giải thích! Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe! Anh chính là kẻ hay thay lòng đổi dạ! Đi tìm gã người đàn ông nào đó rồi quên cả tôi luôn! Anh nói đi!” Hất mặt hờn dỗi.

Biên Bá Hiền xách tai người này kéo xuống, “Ngô Thế Huân dám lên mặt với anh mày à? Để xem tôi có trị được cậu không?”

Ngô Thế Huân nhe răng trợn mắt khom người cúi đầu, “Ai ui ca ca ôi tôi sai rồi tôi sai rồi, đau quá!”

“Thế mới đúng chứ.” Biên Bá Hiền hài lòng vỗ vỗ tay, đi tới ngồi vào chỗ, lưng vừa quay đi liền nở nụ cười.

Chờ Biên Bá Hiền xoay lại vẫy vẫy tay, Ngô Thế Huấn mới ủy ủy khuất khuất đi đến, “Sao cứ gặp là anh đánh tôi vậy!”

“Bởi vì cậu thiếu đánh!” Biên Bá Hiền nâng trà lên nhấp thử, “Nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, đại thiếu gia nhà chúng ta sao lại đến đây xem mắt?”

Ngô Thế Huân nhún nhún vai, “Cha biết tôi không thích nữ nhân, nói tôi đi ra ngoài động phải người linh tinh, không bằng ông ấy tìm giúp tôi. Lại có quen biết Phác Xán Liệt, cho nên bây giờ tôi ngồi chỗ này đây. Ông già muốn tôi bày ra dáng vẻ phong độ khí khái nên đã ném không ít tiền tiêu vặt cho tôi! Anh cũng biết rồi đấy, không có tiền tôi sống được sao? Cho nên mới làm cái bộ dạng hào nhoáng này thôi, mẹ nó, cười cho miệng tê cứng! Ngày hôm nay còn giả bộ ngồi đây cả tiếng đồng hồ cho đau cả lưng mỏi cả chân, sớm biết là anh tôi đã không thèm, giả bộ cái lông!”

“Tôi làm sao hả! Anh mày thì không cần tử tế hả!” Biên Bá Hiền cầm cái đĩa sứ ném tới, Ngô Thế Huân tay dài tiếp được, để lại trên bàn, ngẩng đầu tò mò đánh giá Biên Bá Hiền, “Nói đến tôi cũng đang muốn hỏi đây, anh không phải cùng Kim thứ gì đó chơi ngược luyến tàn tâm sao? Thế nào lại buông tha rồi? Mà anh cùng Phác Xán Liệt có quan hệ gì thế? Sao anh ta lại giúp anh tìm đối tượng? Hơn nữa anh cũng đâu phải người chịu nghe lời kẻ khác?”

Biên Bá Hiền xua tay, “Cậu một hơi hỏi nhiều vậy tôi biết trả lời cái nào trước?”

“Đừng nói nhảm! Trả lời từng cái một!” Ngô Thế Huân thô bạo đập bàn.

Biên Bá Hiền thở dài, “Chuyện này rất dài dòng.”

Hai người vừa uống trà, vừa nghe Biên Bá Hiền kể những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này.

Ngô Thế Huân nghe xong, một tay chống cằm, tay còn lại thì gõ gõ lên bàn, “Nói chính xác là, anh hiện tại không thích tên họ Kim kia, mà đã không biết từ bao giờ lại coi trọng Phác Xán Liệt, nhưng anh ta lại không vừa ý anh, còn bị anh làm cho tức giận, vội vàng tìm người đẩy anh đi, đúng không?”

Biên Bá Hiền liếʍ môi, “Cậu có thể. . .đừng nói trắng ra thế được không?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Ngô Thế Huân lườm cậu một cái, cầm lấy bình trà rót ra chén, “Ăn ngay nói thật mà. Có điều anh bây giờ định làm thế nào? Cứ như vậy tiếp tục gặp mặt từng người à?”

“Hả?” Đợi nửa ngày không thấy Biên Bá Hiền trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên lại thấy người này đang chằm chằm nhìn mình.

Ngô Thế Huần bị nhìn chăm chú trong lòng sợ hãi, hai tay ôm ngực, đề phòng ánh mắt quét tới quét lui, “Anh muốn làm gì! Tôi đã nói với anh rồi, tôi là con nhà đứng đắn! Tâm hồn rất thuần khiết, đừng nhìn tôi như vậy!”

Biên Bá Hiền không phản bác, chỉ hướng về phía Ngô Thế Huân cười cười, “Thế Huân này, giúp tôi một chuyện được không?”

Ngô Thế Huân đại nghĩa lên tiếng, “Bán nghệ không bán thân!”

Biên Bá Hiền tiếp tục cười như gió xuân ấm áp, “Không bán thân không bán thân!”

“Vậy anh nói đi.” Ngô Thế Huân nhấp một ngụm trà, rửa tai lắng nghe.

“Cậu có thể, xem chúng ta hôm nay thành không?” Biên Bá Hiền chờ mong nhìn sang.

“Phụt ——” một ngụm trà bị Ngô Thế Huân lãng phí phun lên trên bàn.

Biên Bá Hiền cấp tốc đưa khăn tới, “Ấy ấy đừng kích động đừng kích động! Giả thôi, diễn kịch, là giả! Tôi sẽ không làm lỡ cậu đâu! Nhanh lau đi, trà ở đây đắt như vậy. . .”

NgôThế Huân cầm lấy khăn lau vài lần, run rẩy chỉ Biên Bá Hiền, “Vậy rốt cuộc ý tứ của anh là gì, nói rõ tôi nghe cái đã!”

Biên Bá Hiền vỗ vỗ vai Ngô Thế Huân, “Chúng ta hôm nay gặp nhau coi như cũng là duyên phận anh em! Cho nên vì cái duyên phận này cậu phải giúp tôi. Cậu xem đi, bây giờ tôi rất thích Phác Xán Liệt, nhưng anh ấy lại không cho phép, hiện tại cũng không tình nguyện đi gặp tôi nữa! Tôi dự định cứ để như vậy cho anh ấy lén lút đi theo, nhưng bây giờ có cậu đây rồi thì không cần nữa. Nếu hai chúng ta thành, không phải Phác Xán Liệt cũng sẽ an tâm sao, cảm thấy tôi không còn thích anh ấy nữa, sau đó tôi lại có cơ hội tiếp cận rồi! Cậu nói đúng không?”

Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt tươi cười của Biên Bá Hiền, không khỏi thở dài, “Sao anh vừa thoát khỏi một cái hố lại nhảy vào một cái hầm khác vậy? Không bình yên đi trên đất bằng được sao?”

Biên Bá Hiền nhìn Ngô Thế Huân thu lại nụ cười, có vẻ tiều tụy mà cô đơn, “Thế Huân, tôi không ra được, tôi cũng không muốn đi ra. Tôi biết đó là một cái bẫy đang đợi mình, nhưng dù là bẫy tôi cũng muốn vào, đường phẳng khác tôi không muốn đi. Thế Huân à, giúp tôi đi, tôi thật sự không biết làm sao cả, hiện tại trong lòng tôi đang rất sợ, một chút hi vọng cũng không có, tháng ngày tiếp theo có thể phải trôi qua rất khó khăn.”

“Được rồi được rồi, anh bán thảm làm gì chứ, mau nói đi, tôi phải làm thế nào?”
« Chương TrướcChương Tiếp »