Hôm đó Phác Xán Liệt nói đi mấy ngày sẽ trở về, nhưng Biên Bá Hiền vẫn là không đợi được anh.
Mấy ngày này Biên Bá Hiền đều bò dậy từ rất sớm, luôn muốn có thể nhìn thấy bóng người quen thuộc thong dong chuẩn bị bữa sáng, nhớ phòng bếp luôn tràn ngập mùi thơm của sữa, nhớ thanh âm trầm thấp thiếu kiên nhẫn của người kia hướng về trên lầu gọi mình ăn điểm tâm. Nhưng mà kết quả hôm nào cũng là tự mình mở tủ lạnh lấy sữa làm nóng rồi cùng mấy lát bánh mì ăn qua loa cho xong.
Thực ra lấy tính cách lười nhác của Biên Bá Hiền, cậu chẳng thích thú gì chuyện dậy sớm, làm như vậy chỉ bởi vì cảm giác giống như có người kia ở bên cạnh mà thôi. . .
Biên Bá Hiền rất muốn gọi điện nói cho anh biết, mình gần đây đang nghiên cứu cách làm cơm rang trứng, đã nhiều lần không cần phải gọi thức ăn ngoài nữa.
Nhớ lại từ hồi quen Phác Xán Liệt thì cũng đã ở chung mấy năm, không biết từ lúc nào thói quen sinh hoạt đã thẩm thấu vào người. Bây giờ gần như mỗi lần làm một chuyện gì đó đều nhớ tới việc Phác Xán Liệt từng làm, câu Phác Xán Liệt từng nói mà có liên quan đến chuyện đó. Biên Bá Hiền đột nhiên phát hiện, sự ỷ lại của mình đối với Phác xán Liệt đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng, anh ấy lúc nào cũng lạnh nhạt trầm mặc, lại thay cậu chuẩn bị mọi chuyện rất cẩn thận chu toàn, ngay cả đối tượng xem mắt cũng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là lần này, Biên Bá Hiền quyết định sẽ không nghe lời anh, trừ anh ra ai cũng không thể.
Biên Bá Hiền cảm thấy người này cũng thật đáng sợ, không biết là cái gì lại khiến mình cứ như thiêu thân lao vào.
Giống như bộ《Một thuở tình thơ》 đã xem vô số lần, Bryce nói, “Làm sao có khả năng ai đó trốn thoát Juli Baker”, Biên Bá Hiền hiện tại cũng chỉ có thể cười khổ thừa nhận, làm sao có khả năng ai đó trốn thoát Phác Xán Liệt đây.
Cứ chờ xem, Phác Xán Liệt đã nói đi rồi sẽ trở về, anh ấy chưa bao giờ gạt cậu.
Chỉ là cứ chờ rồi chờ, chờ đến lúc Lộc Hàm gọi điện, giọng nói mang vẻ ông đây rất không tình nguyện thông báo thời gian địa điểm cậu cùng Đàm tiên sinh gặp mặt.
Lộc Hàm nói, “Đừng có đi, làm gì mà phải tự tìm kiếm uất ức cho chính mình vậy chứ”
Biên Bá Hiền trả lời, “Tiểu Lộc, có muốn đánh cược với tôi không?”
“Đánh cược cái gì?”
“Tôi muốn cược Phác Xán Liệt cũng sẽ đi theo.”
Nghĩ đối phương cũng là người có gia thế, không thể đến trễ được. Biên Bá Hiền liền mở tủ lục lọi quần áo, bên trong có một nửa là đồ của Phác Xán Liệt, tất cả đều là một màu âm u, an tĩnh nằm đó.
Nhìn gương thắt cà vạt, luống cuống mãi mới xong, dù sao cũng lâu lắm không động vào rồi. Nhớ lúc trước mình học cách thắt cà vạt cũng là vì Phác Xán Liệt, hồi đó toàn tự đem cổ mình ra làm thí nghiệm.
Thuận tiện sửa lại tóc tai một chút.
Lộc Hàm ngồi trên xe chờ Biên Bá Hiền ra đưa cậu đi xem mắt, khuôn mặt ủ rũ, tâm tình khó chịu, nghĩ như thế nào cũng thấy thật bất công.
Biên bá Hiền lên xe thắt dây an toàn, nghiêng đầu phát hiện Lộc Hàm đang nhìn mình chằm chằm. Nhanh chóng quay về gương chiếu hậu nhìn mặt mình một chút, tốt lắm mà. . .
“Tiểu Lộc anh không định lái xe à?”
Lộc Hàm lúc này mới lấy lại tinh thần, “Mẹ ơi, sao hôm nay cậu đẹp mắt vậy!”
Biên Bá Hiền lắc lắc cái cổ, sửa lại cà vạt, “Khà khà, thật sao?”
“Cậu muốn thành với người ta thật à?”
“Không phải, đi cho có thôi, không thể ăn mặc lôi thôi làm Phác Xán Liệt mất mặt được.”
Lộc Hàm mặt không cảm xúc khởi động ô tô, “Cậu hết thuốc chữa rồi.”
Biên Bá Hiền đến nhà hàng, bước tới bàn đã hẹn trước, một người hào hoa phong nhã trẻ tuổi đứng lên, đưa tay về phía cậu, “Xin chào, tôi là Đàm Khanh.”
Biên Bá Hiền cũng đưa tay ra xã giao, “Chào Đàm tiên sinh, tôi là Biên Bá Hiền.”
Vị Đàm Khanh này làm nghệ thuật, có rất nhiều phòng trưng bày riêng, ăn nói bất phàm, hài hước hữu lễ, hai người nói chuyện cũng không lúng túng như dự đoán.
“Ừm, có thể gọi cậu là Bá Hiền chứ?”
“A, đương nhiên có thể.”
Đàm Khanh nở nụ cười ôn hòa, “Theo như tôi biết, Biên tiên sinh là một nhà thiết kế rất nổi danh?”
“Quá khen rồi, cũng chỉ là thiết kế bình thường thôi.”
“Bá Hiền và Phác tổng. . .”
Biên Bá Hiền mỉm cười, “Bạn lâu năm, anh ấy hay bận tâm thay tôi, vì thế hôm nay mới phiền Đàm tiên sinh thế này.”
“Nào có, được quen biết Đàm mỗ rất vinh hạnh.”
Biên Bá Hiền vừa nói vừa liếc mắt đánh giá bốn phía, rất nhanh, cách đó không xa liền phát hiện một người, làm bộ lấy thực đơn che mặt, hơi cúi thấp đầu.
Thế nhưng bóng người đó vừa nhìn đã biết ngay là ai rồi.
Biên Bá Hiền cười cười, quả nhiên đoán không sai, anh vẫn phải tới.
Đàm Khanh trông theo ánh mắt Biên Bá Hiền, đột nhiên bật cười. Biên Bá Hiền không hiểu nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt Đàm Khanh là một biểu hiện sáng tỏ.
“Bá Hiền có phải nãy giờ vẫn luôn chờ Phác tổng?”
“A. . . Không có không có.” Biên Bá Hiền vừa nói lại có chút chột dạ.
“Ừ, để tôi đoán xem, cậu thích anh ta?”
Biên Bá Hiền dừng một chút, rốt cuộc vui vẻ bật cười, “Đàm tiên sinh quá tinh tường, khâm phục.”
“Ai, cái gì mà tinh tường với không tinh tường, người bình thường cũng nhìn ra được, từ lúc cậu đi vào mắt đã không ngừng quét tới quét lui, chỉ là tôi tò mò sao cậu vẫn đồng ý đến đây?”
“Không muốn phụ ý tốt của anh ấy, hơn nữa cũng để anh ấy an tâm một chút.”
“Tôi hiểu rồi.”
Phác Xán Liệt không nghe được nội dung cuộc nói chuyện bên này, chỉ biết hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Đàm Khanh còn thỉnh thoảng vỗ vỗ vai Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền thì cười hai mắt cong cong.
Đàm Khanh còn không biết đã nói câu gì làm Biên Bá Hiền xấu hổ.
Trong lòng đột nhiên khó chịu một trận.
Ý gì đây? Vậy là muốn thành rồi hả?
Biên Bá Hiền ánh mắt kém đi rồi sao, lỡ đυ.ng phải một Kim Chung Nhân như thế, hiện tại vừa gặp người này cũng không thèm cự tuyệt luôn?
Một mình lâu quá thấy cô đơn à.
Có biết phía sau còn người tốt hơn không hả? Làm sao không thận trọng một chút chứ, người này xưa nay thật không biết chịu trách nhiệm với cuộc đời mình gì cả.
Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, sau đó trao đổi danh thϊếp, kết thúc gặp mặt cùng đi khỏi nhà hàng, Phác Xán Liệt cũng đứng dậy theo ra ngoài.
Nhìn Đàm Khanh săn sóc kéo cửa xe ra, đúng lúc Biên Bá Hiền đang chuẩn bị ngồi vào.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Phác Xán Liệt đột nhiên chạy lại chặn cửa xe, lôi Biên Bá Hiền ra ngoài.
Đàm Khanh vẻ mặt kinh ngạc làm bộ bây giờ mới nhìn thấy Phác Xán Liệt, “Phác tổng, sao ngài lại đến đây?”
Phác Xán Liệt hướng về phía anh ta gật đầu, “Đi ngang qua.” Sau đó quay qua Biên Bá Hiền khẽ hất càm, ném chìa khóa xe cho cậu, “Ngồi trên xe chờ tôi.”
Biên Bá Hiền nhận lấy nghe lời chạy đi, trong nháy mắt xoay người không khống chế được khóe miệng giương lên.
Phác Xán Liệt đưa Biên Bá Hiền về nhà, trên đường chỉ nói đúng một câu.
“Đừng vội quyết định, người sau còn tốt hơn, gặp rồi nói.”
“Ừ.”
Trong lòng Biên Bá Hiền âm thầm bất đắc dĩ, nói được lắm giống như người ta chắc chắn sẽ coi trọng tôi ấy.
D
Sau đó mới được chứng thực, ai gặp cậu cũng đều có hảo cảm, uyển chuyển mãi mới từ chối được.
Mà mỗi lần đi gặp mặt, dù là nhà ăn hay quán trà, Phác Xán Liệt cũng đều lén lén lút lút đi theo.
Hôm nay lúc Biên Bá Hiền đang bận rộn tắm cho Mỹ Lệ thì nhận được tin nhắn của Lộc Hàm.
【Chiều mai sáu giờ, con trai độc nhất của Ngô tổng công ty S.H. Không đi có thể chuồn!!! Đừng nghe lời quá!! Lộc Khổng Tử cảnh cáo!!! Có thể không đi!! Không đi!!! 】
Biên Bá Hiền vẫn rất thoải mái thay quần áo.
Đi, tại sao lại không đi, có bao nhiêu chuyện thú vị như vậy.