-31-
Lộc Hàm ngồi nghiêm túc chớp đôi mắt to chờ Biên Bá Hiền nói tiếp, sau đó phát hiện đối phương nói xong câu kia thì không thèm lên tiếng nữa, lại còn nháy mắt nhìn mình.
Lộc Hàm trong chốc lát há mồm kinh ngạc, "Vậy là hết rồi?"
Biên Bá Hiền cũng trợn mắt lên, kinh ngạc không kém "Hết rồi, vậy anh còn muốn nghe cái gì?"
"Ai trời ạ, còn tưởng chuyện gì to tát, làm tôi sợ không dám nhúc nhích."
Biên Bá Hiền tràn ngập sự khó tin, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình, "Tôi, coi trọng ông chủ của các anh, chuyện này không hề lớn? Anh làm sao một chút cũng không kinh ngạc vậy?"
Lộc Hàm cao thâm khó dò cười, "Tôi đã cảm thấy cậu sẽ sớm yêu ông chủ."
Biên Bá Hiền lườm một cái biểu thị không tin, "Bớt khoác lác, tôi nhìn sao cũng không thấy anh giống thầy tướng số."
Lộc Hàm ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu Biên Bá Hiền lại gần, "Tôi không phải thầy tướng số, nhưng tôi có thể nói được nguyên nhân, muốn nghe thử không?"
"Muốn."
Lộc Hàm trưng gương mặt ý tứ sâu xa, "Bởi vì, ông chủ của chúng tôi trông thì lạnh lùng nhưng thực tế lại là người rất dịu dàng, nếu anh ta thật sự móc tim móc phổi đối tốt với ai, không một người nào có thể kháng cự. Tôi ở bên cạnh ông chủ làm việc mấy năm nay nhưng chưa từng thấy anh ta đối tốt với ai như cậu, lúc đó tôi đã nghĩ, nếu Biên Bá Hiền này trong lòng không có mấy cái vấn đề khác người thì cũng sẽ sớm đổ thôi! Như thế nào, sa ngã chưa?"
Biên Bá Hiền cười khổ, "Anh nói rất đúng, ngã sắp chết rồi."
"Này này này, Bá Hiền, chuyện này thì có gì đâu mà phải trưng cái mặt sầu khổ như vậy! Thích thì theo đuổi, suy nghĩ nhiều làm gì, đây rõ ràng là chuyện tốt mà."
Biên Bá Hiền thở dài, lắc đầu một cái, "Tiểu Lộc, không đơn giản như anh nghĩ đâu."
"Có cái gì mà không đơn giản! Ông chủ đối với cậu tốt như vậy, hai người các cậu còn nhiều năm giao hảo. Với khuôn mặt này của cậu mang đi tỏ tình lại không đủ khiến người ta tim đập chân run à, lúc đó trực tiếp bắt người thôi!" Lộc Hàm gấp đến độ nói không ngừng được.
"Tiểu Lộc, tôi cũng không biết nói như thế nào để anh hiểu. Tôi không có mặt mũi để yêu cầu anh ấy cùng một chỗ với tôi."
Lộc Hàm sững sờ, "Có ý gì?"
Biên Bá Hiền thu lại nụ cười trên mặt, cúi đầu nhìn một bàn thức ăn.
"Tôi và Phác Xán Liệt quen biết bảy năm, tất cả những chuyện xảy ra với tôi anh ấy đều biết cả. Giống như lúc trước khi tôi còn ở bên người khác, mọi chuyện từ lúc cùng một chỗ đến khi chia tay, rồi lại còn đem bản thân mình dằn vặt cho sống dở chết dở, tất cả anh ấy đều chứng kiến. Phác Xán Liệt cho rằng tôi không bỏ xuống được chuyện này, sợ tôi làm chuyện dại dột, cho nên mới nhiều năm như vậy ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, trông chừng tôi. Anh nói xem, ai có thể động tâm với một người nhớ mãi không quên người trước được chứ."
"Bá hiền. . ."
"Tiểu Lộc, Phác Xán Liệt là một người bạn không gì không làm được. Khi đó tôimột thân bệnh tật, cả người ngơ ngơ ngác ngác, anh ấy cản không cho tôi hút thuốc uống rượu, tôi liền đánh anh ấy mắng anh ấy một trận, sau đó vẫn sẵn sàng che chở tôi đến tận bây giờ, cái gì cũng đều thay tôi nghĩ. Anh nói xem, nếu như bây giờ tôi nói cho anh ấy biết, tôi hiện tại rất thích anh, thích anh đến điên rồi, không có anh tôi không sống được, anh ấy sẽ làm gì?"
Lộc Hàm sáng tỏ, thở dài một hơi, "Ông chủ, anh ta. . . nhất định sẽ đáp ứng. . ."
Khuôn mặt Biên Bá Hiền rất là uể oải, "Đúng vậy, Phác Xán Liệt nhất định sẽ đáp ứng, anh ấy một chút nguyên tắc cũng không có, bất luận là cái gì đều sẽ đáp ứng. Tôi không muốn lợi dụng việc anh ấy đối tốt với mình để đòi hỏi. Tôi làm sao dám mở miệng nói với Phác Xán Liệt chuyện này? Tôi làm như vậy còn xứng với anh ấy sao? Lương tâm của tôi bị chó ăn rồi chăng?"
Lộc Hàm nhìn Biên Bá Hiền, "Bá Hiền, tất cả những gì cậu nói đều đúng. Cậu nói ông chủ làm gì cũng đều nghĩ cho cậu, thế nhưng cậu thì sao, không phải bây giờ cậu vẫn đang nghĩ cho anh ta đó sao? Cậu thích người ta như thế, nhưng lại nhẫn nhịn không nói với Phác Xán Liệt câu nào, Bá Hiền, cậu không cảm thấy uất ức hay khó chịu à? Cậu phải biết nếu cậu không nói ra, thì anh ta không thể chăm sóc cậu cả đời đâu, một ngày nào đó sẽ muốn ở cùng người khác, chung quy là phải rời đi, đến lúc ấy cậu không cảm thấy hối hận hay thương tâm sao?"
Biên Bá Hiền hơi nâng khóe miệng "Tiểu Lộc, tôi nói với anh một chuyện, kỳ thực tôi cũng rất ích kỷ, hôm qua tôi không nhịn được đã nói với anh ấy rằng, tôi cảm thấy trống vắng, muốn anh làm bạn tình. Mới bắt đầu đã tức giận rồi, giống như thật sự muốn tuyệt giao với tôi luôn vậy, sau cùng thấy tôi bị thương, lại không nhẫn tâm đành phải đáp ứng. Anh xem, tôi như vậy là cũng có lời rồi, đợi khi nào anh ấy gặp người trong định mệnh, tôi sẽ rời đi, ít ra nếu cố gắng còn có thể làm bạn bè, lại không làm lỡ anh ấy, như vậy rất tốt không phải sao?"
Lộc Hàm nhìn Biên Bá Hiền cứ cười nói như vậy trong lòng lại càng khó chịu, "Tốt cái mông! Cậu chính là kẻ ngu si! Kẻ thích tự ngược! Cậu có bệnh!"
Biên Bá Hiền vẫn mỉm cười kéo tay Lộc Hàm, "Tôi không nỡ, nếu như tôi nói ra, tôi cảm thấy vui vẻ, vậy Phác Xán Liệt thì sao, anh ấy sẽ như thế nào? Tiểu Lộc, hai chúng ta là huynh đệ tốt, bí mật này anh nhất định phải giữ giúp tôi."
Lộc Hàm nhắm hai mắt cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp mà thở dài.
"Vậy sau này cậu phải làm sao?"
"Tôi không sao, tôi không hối hận, tôi đồng ý làm như thế." Ánh mắt Biên Bá Hiền dịu dàng đến lạ.
.
Về đến nhà, Biên Bá Hiền ngồi trên ghế salông nhìn điện thoại trong tay, do dự muốn gọi cho Phác Xán Liệt
Nói cái gì mới được đây. . .
Không biết có quấy rầy anh ấy làm việc. . .
Đột nhiên nhớ lại lúc trước hình như mỗi ngày đều gọi, không biết anh ấy có thấy cậu phiền không. . .
Nhưng mà bây giờ đang muốn nghe một chút âm thanh của người đó . . .
Ai nha thật không có tiền đồ! Gọi điện thoại sợ cái gì chứ! Làm!
Trực tiếp bấm gọi số đầu tiên trong danh bạ, rất nhanh bên kia đã có âm thanh trầm thấp quen thuộc truyền đến, "Thế nào? Cậu ở nhà rảnh quá nên bị bệnh?"
. . . . . .
Vừa rồi do dự cái l*иg. . .
Lo lắng quấy rối Phác Xán Liệt ấy à?
Thái độ này phải lôi anh ra đánh một ngày tám mươi lần! Phiền phức!
"Anh có biết nói chuyện hay không vậy? Cái gì gọi là rảnh rỗi nên bị bệnh? Nhà thiết kế tôi đây bận không thấy mặt trời luôn này!"
"Ồ, đúng không vậy, vậy xin hỏi nhà thiết kế Biên bận trăm công nghìn việc gọi cho tiểu nhân có gì dặn dò hay sao?"
"À, chỉ thị ấy hả, buổi tối tôi muốn ăn sườn, anh nhớ mua đấy."
"Chân cậu như vậy còn muốn ăn sao?"
"Ông chủ Phác, anh nghe cho kĩ, tôi bị sưng chân, răng không đau dạ dày vẫn tốt, dựa vào cái gì không cho tôi ăn!"
"Vậy cậu nấu đi? Thế nào? Không làm được? Cho nên ăn cái gì đều phải do tôi quyết định." Bên kia âm thanh vẫn vững vàng.
". . .Được, đại gia anh nói cái gì thì là cái ấy."
Phác Xán Liệt bật cười, "Được rồi được rồi, cậu ở nhà có đói bụng cũng kiên trì một chút, chờ đại gia tan tầm về thưởng cậu ăn."
"Tuân lệnh!"
Cúp máy, Biên Bá Hiền nhìn điện thoại cười cười, đối diện với màn hình đang hiện lên bản ghi âm cuộc trò chuyện nhẹ nhàng hôn một cái.
Hiện tại chỉ cần nghe một chút âm thanh của người đó cũng cảm thấy thoải mái, hạnh phúc trong lòng cũng sắp tràn ra ngoài mất rồi.
Còn âm thầm cười cười mình đây sắp 30 rồi, lại rơi vào bẫy tình yêu như mấy đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. . .
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng chỉ có lúc này mới có thể buông lỏng một chút, chờ Phác Xán Liệt về, lại còn phải diễn kịch, ai biết có lỡ miệng bán đứng chính mình mà đem chân tình biểu lộ hay không, là huynh đệ thì phải có dáng vẻ của huynh đệ, bạn giường thì cũng chỉ có thể tận lực làm tròn bổn phận đó thôi.
Cuộc sống giống như một trò đùa, nhờ cả vào diễn xuất. . .
-
Biên Bá Hiền khoanh chân trên ghế salông ngồi xem bản thiết kế trong laptop, càng nhìn càng đói bụng, tiện tay để kính xuống, xoa xoa đôi mắt.
Phác Xán Liệt sao còn chưa về. . .
Có phải. . . không quay trở lại?
Bị mình dọa chạy?
Nói chúng ta vẫn như bình thường mà thế này à. . .
Biên Bá Hiền ngồi suy nghĩ lung tung không biết bao lâu, mãi đến lúc không thể nhịn được nữa, lôi điện thoại ra gọi cho Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt dám trốn ông đây, tôi liền băm anh!
Điện thoại vừa kết nối đã gân cổ lên hét, "Phác Xán Liệt! Anh. . ."
"Ai ui đói bụng xù lông rồi hả?" Chưa nói hết một câu đã bị cắt ngang
"Phí lời! Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Không biết, không muốn xem."
"Anh muốn chống đối đến cùng sao?"
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ, "Được rồi, đi ra mở cửa đi, tôi sắp về đến nơi rồi, tay bận ôm mấy thứ đồ linh tinh của cậu, không rảnh lấy chìa khóa."
". . . Coi như anh thức thời."
Biên Bá Hiền mở cửa xong đứng tựa một bên, nhìn Phác Xán Liệt dừng xe ôm mấy túi đồ bên ghế phụ, xách trong tay đi về phía mình. Nhìn thấy hình ảnh đó, cảm giác như bọn họ đã nhiều năm cùng nhau trải qua cuộc sống bình thản mà hạnh phúc. . .
Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền ngơ ngác đứng ở cửa, đi tới gõ đầu cậu, "Cậu đói bụng đến ngốc luôn rồi hả?"
Biên Bá Hiền lấy lại tinh thần, ôm đầu "Mịa nó về nhà muộn còn đánh tôi!"
Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày, "Cậu thái độ đấy à? Mà hôm nay tôi làm việc cũng mệt rồi, hay thôi đừng nấu cơm, chúng ta ăn mì tôm, có nước có cái, rất tốt còn gì."
Biên Bá Hiền một giây sau liền làm mặt cún, "Đừng đừng đừng, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi là bị đói đến choáng váng thôi. Ông chủ Phác làm việc khổ cực rồi, tôi giúp ngài cởϊ áσ khoác, đúng rồi, ngài muốn uống nước không? Hay tôi đấm bóp cho ngài nhé?"
Phác Xán Liệt cởϊ áσ vest vứt trên ghế sa lông, tháo bớt một cúc trên cùng của sơ mi rồi ngồi xuống, liếc Biên Bá Hiền, "Miễn đi, trong lòng không chừng đang mắng tôi ấy chứ."
"Sao lại vậy được. Chắc chắn không thể nào đâu!"
Biên Bá Hiền miệng thì nói chuyện, mắt lại trừng trừng nhìn động tác xắn tay áo của Phác Xán Liệt.
Thật cmn đẹp trai!
Mắt thấy Phác Xán Liệt đi về phía nhà bếp, Biên Bá Hiền cun cút chạy theo "Ai! Anh không thay quần áo trước sao?"
Phác Xán Liệt không thèm quay đầu lại, "Thôi, tôi sợ cậu chờ cho thành quỷ đói, lát thay sau."
A Tĩnh: Cái kia. . . trông bạn đọc có vẻ sột ruột nhìn hai người bên nhau nha. . .
Ông chủ Phác (mắt như thanh đao phóng tới): Rồi sao? Cô nói với tôi thì ích gì?
A Tĩnh: A. . . tôi. . . là tôi thuận miệng nói thôi. . .
Ông chủ Phác (mặt không cảm xúc): Dám ngược nhà thiết kế Biên của chúng ta, cô có nghĩ tới hậu quả không?
A Tĩnh (run lập cập): Cái đó. . . ông chủ Phác ngài nghe tôi giải thích . . quá trình khổ cực một chút. . . sau này hai người ngược cẩu sẽ lại càng có hiệu quả tốt hơn. . .
Ông chủ Phác (hừ lạnh): Loại cẩu độc thân như cô có khả năng hiểu rõ mấy thứ này hơn tôi?
A Tĩnh: Không. . . Không thể. . .
Ông chủ Phác: Thôi bỏ đi, cô thật đáng thương hại, có điều, dám viết BE tôi phế cô.
A Tĩnh (lệ rơi đầm đìa): Tạ ông chủ . .