Chương 17

-17-

Lúc Phác Xán Liệt tỉnh lại thật sự không dám mở mắt ra, mà là nhắm chặt trong lòng yên lặng cố nhớ lại sự tình hôm qua xem mình đã làm những gì.

Ngày hôm qua uống rất nhiều rượu, rồi đi ra khỏi bữa tiệc, sau đó Lộc Hàm đưa mình về nhà.

Sau đó nữa thì sao?

Sau đó chính mình làm gì rồi hả?

Nói đến ngày hôm qua xác thực uống hơi quá, hiện tại đầu vẫn cứ mơ hồ đau.

Có điều nếu như vậy về nhà, sẽ không có cái gì bất ngờ chứ?

Kỳ thực Phác Xán Liệt đối với chuyện mình uống nhiều cũng không quá tin tưởng vào sức kiềm chế của bản thân nữa, hành vi không bị khống chế, cứ như vậy thích làm gì thì làm, ngược lại khi uống rượu tâm tình đều sẽ tốt lên, đây coi như là một điểm xấu. Anh cũng không biết vì sao, chỉ là vị bằng hữu Trương Nghệ Hưng trước kia từng nói với anh như vậy.

Nhớ lại lần trước uống nhiều, cuối cùng theo người ta lăn giường. Cái này cũng chưa tính là gì, trọng điểm là vừa mở mắt phát hiện đối phương không ai khác ngoài Biên Bá Hiền, điều này làm cho Phác Xán Liệt hiện tại nhớ lại vẫn phải trợn mắt há miệng.

Nghĩ đến đây, lại bắt đầu lo lắng, cũng đừng tái diễn cái sự cố gì đó, dám lần nữa thì con mẹ nó Phác Xán Liệt mày đi mổ bụng tự sát đi!

Từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, tâm cuối cùng cũng được thả lỏng.

Rất tốt, là khung cảnh quen thuộc, không đi ra ngoài mất mặt.

Hừm?

Không đúng, mặc dù nói rất quen thuộc, nhưng làm sao cũng không giống phòng mình?

Trong phút chốc trợn to hai mắt, đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy người đang ngủ yên bên cạnh.

Lịch sử kinh người lặp lại. . .

Đầu óc lập tức bùm một tiếng, mới vừa thả lỏng một chút đã phải nhận đả kích.

Hoảng loạn hơi dịch người, lại dịch tiếp, sau đó, dĩ nhiên là đáp xuống đất rồi!

Phác Xán Liệt cau mày đem quần áo trên đất mặc vào, sau đó một tay chống mạn giường, tay còn lại đỡ cái eo té đau muốn chết, nhẫn nhịn tìm cách bò lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Biên Bá Hiền ngồi đó dùng khuôn mặt kinh hoàng nhìn mình.

Sợ run người trực tiếp rút cái tay đang chống mạn giường, liền ầm một tiếng ngồi trở lại trên đất.

Bất quá lần này cũng không cảm thấy đau nhiều nữa, bởi vì bây giờ anh không rảnh để ý đến mình.

Bây giờ trong đầu Phác Xán Liệt bao trùm chỉ một ý nghĩ --

Biên Bá Hiền không mặc đồ. . .

Mình con mẹ nó uống nhiều lại không phân biệt phải trái rồi đi. . .

Biên Bá Hiền ngày hôm qua bị Phác Xán Liệt giày vò đến hai giờ sáng, cuối cùng cũng phải tự mình cởi đồ ngủ, sau đó cứ để trần như vậy quay một vòng chân thành biểu thị đang rất thoải mái. Cuối cùng Phác Xán Liệt cũng hài lòng buông tha cho bé ngoan đi ngủ.

Còn có thể có biện pháp gì, dù sao kẻ say vẫn to nhất.

Sáng sớm đang say ngủ lại bị một âm thanh kinh dị quấy rầy, Biên Bá Hiền sợ hết hồn, ngồi bật dậy.

Động đất à?!

Đang chuẩn bị xuống giường xem xét tình huống, tức khắc nhìn thấy một người đáng lẽ đang ngủ bên cạnh lại dùng một tư thế quỷ dị nằm trên mặt đất, hiện tại hình như đang cố sức bò lại trên giường.

Vừa nhìn qua liền được chứng kiến gương mặt đầy sợ hãi của người kia, anh ta đột nhiên rụt tay lại, ầm một tiếng quay về mặt đất.

Ừ, âm thanh rất quen thuộc, vừa nãy chính xác là nó.

"Xán Liệt à. . . còn chưa chịu tỉnh rượu sao? Mới sáng sớm anh lăn trên đất làm gì vậy?"

Phác Xán Liệt vẫn là trưng ra vẻ mặt sợ hãi, "Bá. . . Bá Hiền. . ."

Nhìn tôi như vậy là có ý gì? Tôi rất đáng sợ sao?

Biên Bá Hiền cúi đầu liếc nhìn trên người mình, sau đó lập tức thông suốt --

Ngày hôm qua đem áo ngủ cởi hết, phỏng chừng cái tên này nhìn mình không mặc quần áo nhất định đang hiểu lầm.

Nhìn khuôn mặt hết sức hối hận của Phác Xán Liệt đan xen mong muốn lập tức đi chết của anh, tâm đùa giỡn của Biên Bá Hiền lại nổi lên, suy nghĩ một chút, sau đó làm mặt nghiêm nghị, mở miệng.

"Phác Xán Liệt, anh trưng cái vẻ mặt này là có ý gì?"

Phác Xán Liệt ngơ ngác nhìn Biên Bá Hiền, "Ý gì. . .là ý gì chứ ́. . ."

Biên Bá Hiền kê gối tựa đầu giường, "Không biết có ý gì à? Sao anh còn mặt dày nói lời này? Chính mình đã làm gì cũng quên rồi?"

Phác Xán Liệt dùng ánh mắt quét trên người Biên Bá Hiền mấy lần, sau lại như bị giật điện mà thu về, trốn trốn tránh tránh không biết nên nhìn vào chỗ nào, "Bá Hiền. . . Tôi. . . tôi thật sự không nhớ cái gì cả. . . ngày hôm qua uống có hơi nhiều. . . tôi. . ."

"Ồ, uống hơi nhiều chính là lý do đúng không?"

"Không không không, không phải. . ." Phác Xán Liệt hai tay ôm lấy đầu cúi thấp xuống, xem ra rất là thống khổ, vừa lắc đầu vừa nói năng lộn xộn "Xin lỗi Bá Hiền, xin lỗi. . ."

Biên Bá Hiền khoanh hai tay trước ngực, "Xin lỗi là xong rồi?"

Chậm răi buông hai tay đang ôm đầu, Phác Xán Liệt lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn về phía Biên Bá Hiền, "Bá Hiền. . . Tôi. . .ngày hôm qua có phải. . . lại làm mấy chuyện quá đáng?"

Vâng vâng vâng, đặc biệt quá đáng!

Biên Bá Hiền một mặt nghiêm túc gật đầu.

"Ừ. . . vậy ngày hôm qua tôi. . . có phải làm cho cậu. . . rất khó chấp nhận?"

Phí lời! Bị làm phiền không thể ngủ rất dễ chấp nhận à?

Lại tiếp tục gật đầu.

"Vậy cậu. . . có phải là không muốn tha thứ cho tôi?"

Ừ. . . Chỉ là say thôi mà, tôi đã không phải điên lên như vậy rồi

"Cái này còn phải xem anh làm như thế nào"

"Xem tôi làm như thế nào. . ." Phác Xán Liệt lâm vào trầm tư suy nghĩ, "Xem tôi làm như thế nào. . . làm thế nào. . ."

Ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm mặt đất, con ngươi cũng không thèm chớp, trong miệng vẫn không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Xong xong xong, cậu đem Phác Xán Liệt biến thành ma rồi.

Không phải cậu làm hơi quá đáng chứ. . .

Người này trong xương có chút cố chấp, lần trước chuyện kia khiến anh ta kinh hồn bạt vía một phen, cậu lại còn kí©h thí©ɧ nữa. . .

Biên Bá Hiền lòng lại mềm nhũn, cảm thấy vô cùng day dứt, đang nghĩ mở miệng giải thích, liền nhìn thấy Phác Xán Liệt vốn đăm chiêu lúc này lại nhìn mình chằm chằm, hơn nữa còn đang cười?

Anh ta điên rồi?

"Xán Liệt này, thực ra. . ."

"Bá Hiền cậu nghe tôi nói" Phác Xán Liệt lại khôi phục trạng thái bình tĩnh, "Tôi biết tôi lại làm chuyện không nên kia, trong lòng tôi rất hổ thẹn, thật sự là vậy. Cậu đánh tôi mắng tôi tùy ý miễn cho hả giận là được, thế nhưng cậu tuyệt đối không được nghĩ lung tung rồi lại dằn vặt mình. Sự việc lần trước chúng ta đều cố áp chế bằng việc làm ngơ, căn bản cũng không phải là biện pháp giải quyết tốt."

"Xán Liệt. . ."

Cũng không cho Biên Bá Hiền cơ hội mở miệng, Phác Xán Liệt đã tiếp, "Bá Hiền, cậu nói xem tôi phải làm như thế nào, tôi hiện tại đang nghĩ, nếu đã như vậy rồi. . . cậu có muốn hay không, cùng tôi chung một chỗ?"

Biên Bá Hiền xin thề, cậu đời này chưa từng há miệng to đến thế.

"Tôi biết trong lòng cậu vẫn còn hắn, có điều, hai người các cậu không phải đều không thể rồi sao? Vậy cậu chắc chắn sau này rồi cũng phải tìm người khác . . ."

"Nhưng mà hai chúng ta ngày hôm qua cái gì cũng không làm. . ."

"Nhưng người cậu tìm sau này cũng không làm tôi cảm thấy yên lòng, còn không bằng chúng ta từ từ. . . Chúng ta ngày hôm qua. . . Biên Bá Hiền cậu mới nói cái gì?!" Phác Xán Liệt trợn to hai mắt.

Biên Bá Hiền yên lặng vén chăn lên, lộ ra cái quần ngủ vẫn như cũ, "Ừ. . . ngày hôm qua. . . anh chính là. . . có hơi điên một chút vì rượu. . . sau đó đi ngủ. . . không có gì khác. . ."

Phác Xán Liệt mặt không cảm xúc lấy cái quần trên đất mặc nốt vào.

Biên Bá Hiền hắng giọng một cái cố tìm lại khí thế, "Nhưng mà anh hôm qua vẫn giày vò tôi đến nửa đêm! Tôi thấy anh hoang mang hoảng loạn muốn trêu đùa một chút, ai biết anh để tâm như vậy. . ."

Phác Xán Liệt đứng lên đi tới bên giường, cười như không cười nheo mắt nhìn Biên Bá Hiền, "Cậu nói. . . cậu trêu tôi?"

"Tôi. . . tôi sai rồi không được sao. . ." Biên Bá Hiền cảm thấy bên cạnh đang có một cơn gió lạnh, mau mau kéo chăn lên co người lại, "Tôi không có công lao cũng có khổ lao mà!"

"Ừ, hiện tại biết sai rồi nhỉ," Phác Xán Liệt vuốt phẳng ống tay áo, lộ ra nụ cười âm trầm, "Ngồi yên!"

Mẹ kiếp dám trêu tôi!

Có biết vừa rồi tôi hổ thẹn muốn chết không hả!

Đánh cậu! Đánh chết cậu!

Biên Bá Hiền hoảng hốt tiến vào trong chăn, "Mịa nó! Phác Xán Liệt anh dám đánh người! Hôm qua tôi nhọc nhằn khổ sở chăm sóc anh! Anh lại lấy oán trả ơn!"

Phác Xán Liệt kéo chăn lên, "Chăm sóc tôi thế nào? Hả? Chăm sóc bằng cách lừa gạt tôi à! Vui vẻ thấy tôi đấu tranh tư tưởng à! Tôi lại còn nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm! Quả nhiên đối với cậu tốt nhất không cần lương tâm!"

"Đau quá!!!!!!! Phác Xán Liệt anh không thể bạo lực! Sau này ai ở với anh người đó xui xẻo! Anh chuẩn bị đón nhận cuộc sống độc thân cả đời đi!"

"Ha ha, không ai theo tôi liền làm phiền cậu, chuẩn bị hầu hạ tôi cả đời đi! Tôi mỗi ngày đều uống thật nhiều!"

"Không biết xấu hổ! Ai thèm quản anh! Mịa nó Phác Xán Liệt, không được đánh vào mặt! Anh rõ ràng cố ý!"