- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- "Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ
- Chương 27: Lời bộc bạch của Tư Duệ
"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ
Chương 27: Lời bộc bạch của Tư Duệ
"Ngươi coi ta là cái gì đây!?"
Uyển Dư cười nửa miệng, chẳng thể nào chịu nổi cảnh Tư Duệ năm lần bảy lượt đưa nàng chạm tay đến trời mây, rồi vô tình buông đôi tay ra nữa. Nàng vẫn tưởng cô sẽ ôm lấy tấm thân nàng bao bọc một ngày không xa, nàng thậm chí còn chấp nhận việc nghịch thiên ý, kể cả Tư Duệ cô có là nữ tử cũng sẽ gả cho cô. Nhưng Tư Duệ hiện tại lại vô tình ném đoạn tình cảm này đi, như vậy không phải là đang trêu đùa ta hay sao?
Tư Duệ ngây ngốc nhìn vẻ lạnh lùng của Uyển Dư, sau đó liền bặm môi khi thấy nụ cười mỉa mai của nàng hướng mình. Cô từng nói dù thế nào cũng muốn làm Quận mã gia, Tư Duệ thề với trời, đến giờ ý niệm này vẫn còn, thậm chí là sẽ còn mãi. Nhưng trên đời này đâu phải cứ muốn liền có được, vả lại cô cũng là phụ nữ, nàng mà biết sẽ còn hận ta nữa!
"Ta coi người là một Quận chúa!" Tư Duệ miễn cưỡng nói ra lời này. Cô từ lâu đã không coi nàng là một chủ tử, cô coi nàng chính là một người phụ nữ muốn bao bọc. Nhưng loại chuyện như vậy, sao có thể dễ dàng nói ra!?
"Quận chúa!? Ngươi nói muốn thành thân với ta, lại tuỳ ý muốn rời khỏi ta. Xem ra Quận chúa như ta quá thảm hại, để một thị vệ xem thường đến như vậy!" Uyển Dư mang hàn khí trong lời nói, lạnh đến đau lòng người nghe.
"Ta... Không phải xem thường người, người đừng nói vậy!" Tư Duệ nhăn mày.
"Ta chỉ nói những thứ ta nhìn thấy! Dù sao Tam-tài-đại-phú các ngươi lập được công trạng, cũng đã được thưởng sự tự do không còn dây dưa đến chúng ta. Giờ ngươi muốn rời đi liền có thể rời đi, ta không quản! Cũng không còn là việc ta muốn bận tâm nữa!" Uyển Dư xoay người, nàng nghiến răng nói từng lời này, l*иg ngực thực sự rất đau. Nàng chưa bao giờ muốn cô rời khỏi mình, nhưng người đã muốn đi, nàng cũng không níu giữ. Tính cách Uyển Dư nàng chính là kiêu ngạo như vậy.
"Đừng có tuỳ ý nói những điều như là hiểu ta trong lòng bàn tay!"
Tư Duệ có phần lớn tiếng, nắm lấy cổ tay Uyển Dư, giữ nàng lại. Cô không thể chịu nổi, mấy ngày nay cô đã bị dày vò đến mệt mỏi cả thân thể. Cô không biết bản thân mình muốn gì, cô nghĩ mình phải trở về, mình là thuộc về hiện đại niên. Nhưng cô lại muốn ở lại đây, cùng với một người con gái. Người con gái này chính là mối bận tâm duy nhất của cô. Suy nghĩ về việc mỗi ngày đều được nhìn thấy nàng, mỗi ngày đều sánh bước, mỗi ngày đều cười nói quan tâm nhau.... những thứ này làm Tư Duệ vui sướиɠ không thể tả bằng lời.
Mối tình đầu, đoạn tình cảm dành cho Lý Vệ Kiện ngàn lần không thể so sánh. Với Lý Vệ Kiện chỉ đơn giản là ngưỡng mộ rồi ái mộ, sau này anh ta đột ngột rời khỏi thế gian này nên hình thành tiếc nuối lấn cấn trong lòng. Còn với Nhan Uyển Dư, cô là thực tâm muốn tiến đến chuyện xa xôi hơn.
Như là chuyện hai người yêu nhau.
Phải, cô thực sự yêu nàng rất nhiều, nó không hề đơn thuần.
Nếu cô là nam, có lẽ sẽ không đắn đo mà ở lại đây yêu thương, bảo vệ người phụ nữ này suốt đời.
Cô hận bản thân, hận bản thân tiếp cận nàng với vai trò một nam tử, cho dù Uyển Dư đã cho cô cơ hội tiến đến nàng, nhưng loại phát sinh như vậy từ nàng cũng là vì một nữ tử dành cho một nam tử. Không phải một nữ nhân dành cho một nữ nhân.
Nữ nhân cổ đại không giống hiện đại, với loại chuyện như vậy là phi thường coi thường luân thường đạo lý. Là Tư Duệ có bản lĩnh thừa nhận bản thân là nữ, nhưng không có can đảm để đối diện ánh mắt của Uyển Dư sau đó.
Cô ấy sẽ sợ hãi...
"Nếu ngươi không bộc bạch, cũng đừng nên cáu giận khi ta không thể hiểu ngươi!" Uyển Dư coi bình tĩnh trong thời điểm hiện tại là thứ đáng bỏ đi, không còn cần thiết nữa.
Nàng rất giận.
"Có những chuyện không thể cứ bộc bạch liền được thấu hiểu!" Tư Duệ hạ thấp giọng, bàn tay cũng buông cổ tay nàng ra.
"Xin lỗi vì đã vô lễ với người, người cứ ban phạt!" Tư Duệ cúi người, gương mặt thật sự nặng nề buồn đau.
Uyển Dư bặm môi, nàng ngàn vạn lần không thể nhìn người đối diện mang bộ dạng này ra trước mình.
"Bất kể là chuyện gì, chỉ cần ngươi mở lời, ta sẽ chấp nhận và thấu hiểu!" Cơn giận của nàng nguôi đi một phần, trong lời nói đã mềm mại hơn, không còn quá gay gắt nữa.
Nàng đang hạ cái kiêu ngạo của bản thân xuống, một lời như vậy giống khẩn thiết mong muốn Tư Duệ nói ra chuyện luôn canh cánh trong lòng cho mình.
Uyển Dư hít sâu một hơi, chủ động nắm lấy bàn tay Tư Duệ trong sự bất ngờ của cô, nghiêm túc chú tâm.
Tư Duệ muốn thu tay về, nhưng Uyển Dư về cơ bản không cho phép, nắm càng thêm chặt.
"Quận chúa, nam nữ thụ...." Tư Duệ không phải nam, nói câu này liền ngập ngừng, "thụ thụ bất thân!" sau cùng cũng thốt ra được trọn vẹn.
"Nói cho ta nghe, vì sao ngươi lại muốn trở về quê hương!? Tại sao lại không ở lại Hoa Thanh?" Uyển Dư hoàn toàn không để Tư Duệ né tránh chủ đề trọng tâm này.
"Chuyện này, ta không thể...".
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
"Vậy ngươi đúng là trêu đùa ta suốt một đoạn thời gian qua!?" Uyển Dư cười nhạt, nàng trên cả giận lại chính là đau lòng. Nàng đã giận, đã hạ mình, nhưng rồi đối phương vẫn từ chối chia sẻ.
Nét buồn hiện rõ từ gương mặt, đôi mắt hay cả nụ cười, Uyển Dư cũng chẳng muốn dùng bản tính kiêu ngạo mà che đậy nữa, cơn nghẹn cứ vậy mắc ở l*иg ngực, nước mắt vì vậy mà vô thức lăn xuống gò má tinh xảo.
Ngươi chẳng thể thành thật với ta, ngươi chính là không tin ta....
Còn ta thì luôn tin vào ngươi!
Cái nắm tay lỏng dần, Uyển Dư đã chờ người này dũng cảm, lại cũng tin tưởng hoàn toàn nên tâm niệm kiên nhẫn chờ đợi người ta. Nhưng chỉ là ngày này không kịp đến, người nọ là đang muốn rời ra khỏi nàng, vứt đi thứ tình cảm mà nàng đã chấp nhận dù nó có hoang đường ra sao.
"Ta thực sự thất vọng-...."
"Ta yêu nàng!"
"...."
Tư Duệ đau lòng, trái tim như bị bóp nghẹt. Làm người con gái này buồn đến vậy, là lần đầu tiên Tư Duệ thấy một Uyển Dư phô trương đau lòng một cách lộ liễu đến thế dù rằng cô biết nàng cơ bản là người kiêu ngạo ngoạn mục.
Tư Duệ nâng tay lau đi nước mắt của Uyển Dư, cô hận chính mình, trăm ngàn lần muốn chết vì đã khiến người con gái trước mặt phải khóc vì sự hèn nhát của bản thân.
"Từ ngày mang cháo tới tiếp tế, ta thỉnh thoảng trầm ngâm, nếu có thể trở thành phu quân của nàng, sẽ tuyệt vời như thế nào!"
"Ta cũng nghĩ nếu cùng nàng thành thân, có thể sinh ra những đứa con kháu khỉnh, rồi nhìn nàng dịu dàng chăm sóc con chúng ta như khi nàng mỉm cười với những đứa nhỏ bần hàn kia, ta sẽ vui và hạnh phúc ra sao!"
"Ngày ta đổ bệnh, biết có nàng bồi, ta vui sướиɠ phát điên!"
"Ta luôn muốn nhìn thấy nàng, mỗi ngày thấy nụ cười của nàng đều bình yên. Những lúc không thấy nàng, dù một khắc cũng không khỏi sốt sắng và bất an!"
"Ta lo lắng, cũng rất giận nàng. Nàng tới Kim Cương quốc hiểm trở cũng không nói cho ta. Ta đã muốn mắng, nhưng ta cay đắng nuốt lại vì cho rằng bản thân mình không có tư cách. Ta chỉ là một thị vệ, không thể hỗn hào quá phận!"
"Nhưng tất cả những điều ta mong muốn, ta không thể đem nó đến cho nàng hay là bản thân ta!"
Tư Duệ đưa bàn tay Uyển Dư lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
"Vì ta chẳng phải nam nhân, ta là một nữ tử!" Tư Duệ cười yếu ớt, tiến thêm một bước nữa trước mặt người cô yêu, khốn khổ nói tiếp: "Nàng hiểu rồi chứ!? Ta yêu nàng dù bản thân ta rõ ràng biết ta là nữ, biết nàng là nữ, vậy mà ta vẫn yêu nàng. Làm sao ta có thể bộc bạch điều này ra? Vậy nên khẩn thiết xin nàng đừng nghĩ ta chỉ trêu đùa. Có thể ban đầu ta vì muốn thành Quận mã gia, nhưng sau này chính là thành tâm yêu nàng, không vì phú quý!"
Nói đến đây chắc là đủ rồi...
Tư Duệ hạ bàn tay Uyển Dư đang đặt trước ngực mình xuống, mắt đối mắt, sau những lời bộc bạch này, cô thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Nở nụ cười ngốc, nước mắt Tư Duệ cũng vô thức trào ra.
Cô xoa ót sau gáy, miễn cưỡng bật cười:
"Ha...ha..., ta nghĩ ta cũng không thể ở lại đây sau những lời này. Ta sẽ thu xếp rời khỏi đây-...."
Tư Duệ không kịp nói hết câu, tức khắc phi thường kinh ngạc khi nhận ra cả cơ thể nữ tử đối diện đang áp vào người mình.
"Hơ...." HẢ???????? Tư Duệ há mồm ngơ ngác, không hiểu diễn biến này là sao.
Uyển Dư ôm lấy cô, đặt cả gương mặt vào ngực, cái ôm khăng khít đến mức không dễ dàng buông tay.
Tư Duệ đầu óc như ở trên mây, cô không biết nên bày tỏ cảm xúc lúc này thế nào nữa. Nhịp tim cô tăng cao, tựa hồ là tiếng trống, đến chính tai cô cũng nghe rõ nhịp đập lúc này của nó.
"Ta đã ôm ngươi như vậy, ngươi dám rời khỏi ta, ta sẽ không tha cho ngươi!" Uyển Dư mỉm cười, cuối cùng nàng đã đợi được ngày chính miệng Tư Duệ nói ra bản thân là nữ với nàng, thậm chí còn có thể xem đây như là một lời thổ lộ, trong lòng trào dâng hạnh phúc mãnh liệt.
"Tư Duệ, ta cũng yêu ngươi!"
Tư Duệ ngẩn ngơ, sau mấy phút mới run rẩy đưa tầm mắt xuống nhìn nữ tử đang ôm chặt mình.
"Y-Y-Yêu ta? N-Người... N-N-Nói sao....T-T-Ta... Q-Q-Quận chúa.... T-Ta..." Tư Duệ đỏ bừng gương mặt, tự nhiên việc thú tội lại biến thành một màn tỏ tình, lại còn là màn tỏ tình thành công mỹ mãn: Quận chúa cũng yêu cô và chấp nhận tình cảm này. Não cô chưa tiếp nhận được loại kỳ tích này tức thì, cả người ngẩn ra không thể bình tĩnh nổi: "T-T-Ta là nữ... N-Nữ.... Nữ đó!!!"
"Ân! Thì sao?" Uyển Dư đưa mặt ra khỏi ngực cô, gương mặt phiếm hồng nhìn lên: "Ta không phải kẻ điếc, nghe rất rõ những điều ngươi mới nói! Ngươi là nữ, và ta yêu ngươi!" nàng thản nhiên.
"V-V-Vậy nàng... N-N-Nàng vẫn chấp nhận sao????" Tư Duệ hốt hoảng, đây không phải những điều cô tiên liệu. Nó phi thường ngược lại.
Yêu... Yêu ta... Nàng cũng yêu ta...???
"Hửm? Ngươi không thích việc ta chấp nhận? Không thích việc ta yêu ngươi?" Uyển Dư nâng tay, gạt đi nước mắt vẫn đọng lại ở khoé mắt cô, dù là âu yếm như vậy nhưng tông giọng thay đổi thành chọc ghẹo: "Nếu không thích thì..."
"TUYỆT ĐỐI LÀ THÍCH!!!" Tư Duệ gấp gáp hét lên. Cô không cho phép nàng rút lại lời mới nói.
Hai tay cô nắm lấy bả vai Uyển Dư: "Quận chúa, ta rất thích, không có gì thích bằng việc này!!!! THẬT SỰ RẤT THÍCH!!!" Tư Duệ khẩu khí càng rõ ràng, tựa hồ là muốn cho cả thiên hạ này biết được cô đã được người mình yêu chấp nhận giới tính này.
"Quận chúa, người không được rút lại những lời này đâu đấy!" Tư Duệ nghiêm mặt.
Đồ ngốc! Uyển Dư mỉm cười, tay nâng lên ôm lấy eo cô, ánh mắt dịu dàng: "Tất nhiên, lời ta nói ra chưa bao giờ hối hận. Từ giờ ngươi cũng đừng gọi ta là Quận chúa hay tiểu thư nữa, khi chỉ có hai người, ngươi có thể gọi ta là Uyển nhi!"
"Â-Ân? Vậy cũng được sao? Giống Vương gia như vậy cũng được sao???" Tư Duệ đôi mắt như phát sáng, nếu có thêm cái đuôi chắc chắn là đang vẫy.
"Chắc chắn được, vì ta là..." Uyển Dư cười, nàng nhón chân, sau đó chính là đặt lên má cô một nụ hôn.
Tư Duệ lại xuất hồn...
"Ta là nương tử của ngươi. Nhất định không được rời khỏi ta, cũng nhất định phải hỏi cưới ta sau khi Hoa Thanh có lại được bình yên trước đây. Ngươi nhớ chưa, Lâm Tư Duệ!?"
"Hơ..."
Tư Duệ run rẩy đặt tay lên bên má mới cảm nhận được sự mềm mại thuộc về nàng, cô vừa kinh ngạc, sau đó lại chính là vui đến phát điên.
Trở về cái đít gì nữa chứ!? Người trong mộng cuối cùng đã đồng ý gả cho ta rồi!!!!!
Lão Bân, Thành! Tạm biệt!!!!
Tư Duệ cười đến ngoác miệng, cô nắm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, nhấc bổng lên.
"Hahahaha... Uyển nhi, nhất định ta sẽ hỏi cưới nàng. NHẤT ĐỊNH SẼ CƯỚI NÀNG!!!"
"Nói khẽ thôi!" Uyển Dư bật cười, ôm lấy cổ cô, "Nhìn ngươi xem, như tiểu hài tử!"
"Hahahaha, ta thực sự rất vui!!!! Uyển nhi, Uyển nhi, Uyển nhi!!! Nga, ta thực sự cầu được ước thấy! Đi, chúng ta xuất phủ, đi chơi!!!!" Tư Duệ đổi tư thế, bồng Uyển Dư trên tay, quả thực là muốn như vậy mà bế nàng rời khỏi phủ.
"Như này sẽ lộ đấy!"
"Hơ..." Ừ nhỉ, Vương gia vẫn chưa biết chuyện. Vẫn phải từ từ, không đường đột được, lão Vương gia sẽ gϊếŧ mình mất! Tư Duệ nhanh chóng đặt Uyển Dư xuống, nghĩ đến Nhan Vương gia, thực sự là không thể vui nổi. Gương mặt cô có phần tê tái.
Uyển Dư tủm tỉm cười, đối với người ngốc như này có chút bất lực.
"Ta sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất. Ta cũng không có ý định giữ bí mật ngươi là nữ tử với cha. Sau này rồi sẽ nói, là chọn lựa thời cơ phù hợp!" Uyển Dư xoa đầu Tư Duệ, ôn nhu và nhẹ nhàng biết bao.
"Ân! Ta cũng không có ý định giấu giếm chuyện ta là nữ với cha nàng!" Cần phải củng cố quan hệ với cha vợ! Phải nịnh!!! Mình cần lên kế hoạch!!! Tư Duệ quyết tâm.
"Vậy có xuống phố nữa không?" Uyển Dư nhướn mày trêu ghẹo.
"Tất nhiên! Đi thôi!!!!" Tư Duệ nhanh nhẹn gật cái rụp.
"Nhưng nàng nhớ mang ngân lượng theo, ta không có chút bạc nào trong người hết....!" Tư Duệ bẽn lẽn nhìn sang.
"...." Không thể để nàng trong người không có chút bạc nào như vậy, nhưng cũng không thể đưa quá nhiều sẽ sinh hư... Lại phải thêm một điều nữa cần tính toán...
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- "Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ
- Chương 27: Lời bộc bạch của Tư Duệ