Meow... meow... meow...
Tư Duệ mồ hôi nhỏ từng giọt. Bân Bân trên lưng rất nặng đã đành, giờ còn phải bẻ nốt khoá cổng chính của tiểu phủ này bằng một tay thì cả cơ thể muốn phát run lên vì mệt mỏi.
Nãy giờ chú ý có cả tiếng mèo kêu, sự ồn ào lan toả càng khiến cô vội vàng lại càng thêm gấp gáp.
Cạch
Được rồi!
Tư Duệ ngoái ra đằng sau thêm lần nữa, thấy thật sự đã an toàn cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô xốc lại Bân Bân trên lương cho vững, rồi di chuyển thật nhanh ra ngoài.
Đoàn tụ với Thành nữa là xong! Tư Duệ tự tin, trong đầu tự khen tay nghề mình quá bá đạo.
"Meow~......"
Quốc Thành run rẩy cả tấm thân, trước mặt cậu chính là tên thủ lĩnh của năm kẻ khổng lồ kia, sự tình này chính là muốn cậu chết ngay tại đây.
"Sao ngươi cứ kêu tiếng mèo vậy? Ta hỏi ngươi là ai? Làm gì ở đây vào canh ba?" Tên thủ lĩnh dường như đã mất hết kiên nhẫn với Quốc Thành. Hắn còn đang cho rằng tên tiểu tử này đúng là bị điên, canh ba cứ liên tục kêu meow meow không biết là có dụng ý gì.
"Meow~..." Duệ ơi cậu đâu rồi... mau cứu tôi.... Quốc Thành bước hụt về phía sau, mỗi bước lùi của cậu thì đối phương lại tiến lên một bước. Tim Quốc Thành chính là tiếng trống, huyết áp tăng cao, đầu óc cũng choáng váng.
"Mà sao nhìn ngươi quen vậy?" Tên thủ lĩnh có lấn cấn trong lòng, tức khắc tóm cằm suy nghĩ.
Quốc Thành tối sầm hốc mắt. Cậu không biết là tên to xác kia thấy cậu quen mắt ở đoạn nào. Đoạn giả nữ, hay là đoạn bị bọn hắn bắt cóc đi, có là đoạn nào cũng là bi kịch. Xui xẻo mà hắn thông minh nhận ra người bọn hắn bắt mang đến Kim Cương quốc chính là đám người giả nữ lừa mình thì chắc chắn đi gặp tổ tiên chỉ trong một nốt nhạc – Quốc Thành muốn xuất hồn với ý nghĩ này.
Động não đi Lâm Quốc Thành, không xử lý được loại tình huống này thì Tam-tài-đại-phú cái đít gì chứ? Ngừng sợ hãi nào, mình làm được!!! Trong đầu chính là quyết tâm cứu Công chúa, Quốc Thành vì vậy mà nuốt khan một tiếng, can đảm cũng từ đâu ùa về với người nhát gan này.
"Ta... đang tìm mèo lạc! Nó dường như chạy ngang qua đây. Ta sẽ đi ngay huynh đài đừng bận tâm!" Quốc Thành diễn vai thật tự nhiên nhưng cũng không hi vọng đối phương tin tưởng tức thì. Trong đầu cậu vẽ thêm vài câu đối đáp khác, phòng trường hợp bị hỏi tới sẽ không lúng túng. Cậu quan niệm đối phương nếu là thủ lĩnh sẽ không thể ngu ngốc với cái đầu giản đơn, phải thật cảnh giác.
Hắn sẽ hỏi về chuyện vì sao mình thậm thụt sau cái cây này... Mình sẽ trả lời là...
"Vậy sao? Vậy ngươi tìm được chưa?"
"Â-Ân???"
Tên to béo kia tiến từng bước tới chỗ Quốc Thành trước vẻ ngơ ngác của cậu. Vẫn tưởng đối phương sẽ nghi ngờ gì đó, nhưng cái bộ mặt này chính là muốn phô trương hết cái tin người ngu ngốc ra ngoài cho người khác nhìn thấy.
"Để ta giúp ngươi tìm!"
"...." C-Chết rồi... Sao tên này có thể ngu ngốc đến vậy? À không, đây là tín hiệu tốt, mình sẽ bịa ra thêm vài điều để chuồn khỏi đây! Quốc Thành cố giữ bình tĩnh, nói tiếp: "Ta đã tìm cả một đêm, có lẽ mai sẽ tìm tiếp. Huynh đài không cần hao tâm tổn sức vì một người lạ!"
"Vậy sao?" Tên thủ lĩnh cho rằng cũng đúng, tóm cằm gật gù: "Được rồi, ta về đây!"
"Lần nữa cảm ơn sự hào hiệp của huynh đài!" Quốc Thành diễn sâu, cung kính nghiêng người.
"Không có gì, ta vốn thích mèo!" Tên thủ lĩnh xua xua tay mang ý đừng khách khí.
A, tên này cũng có chút ưu điểm... "Vậy sao? Mèo rất đáng yêu mà!" Quốc Thành cũng khá thích mèo.
"Đáng yêu? Ta thích vì thịt của chúng rất ngon!"
"......" Ta sai rồi.... tên này chính là tên sát nhân máu lạnh không chút cảm xúc!!!
"Thôi ta về!" Tên thủ lĩnh xoay người, ngáp ngắn ngáp dài lê từng bước chân nặng trịch rời khỏi đây.
Tốt rồi, tốt rồi... Giờ mình sẽ chạy vòng sang bên kia né hắn, rồi giả tiếng sủa cảnh giác Duệ!
Hy vọng đừng có phát sinh gì nữa....
"À mà ta quên mất..." Tên thủ lĩnh nhớ ra gì đó, lập tức đánh mặt lại về phía Quốc Thành.
Bịch bịch bịch...
"Thành, rời khỏi đây thôi, tôi cứu được lão Bân rồi!" Tư Duệ hớt hả, từ bao giờ đã trở lại phía sau lưng Quốc Thành, đoàn tụ với người bạn thân của mình.
"...." Quốc Thành á khẩu, cả gương mặt đen kịt lại.
Ba cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau. Kẻ đứng ở giữa – Lâm Quốc Thành – chính thức bủn rủn chân tay, miệng há ra không thể nói bất kể một câu nào.
T-Tổ tiên... con tới với mọi người đây....
Tư Duệ cõng Bân Bân trên lưng, chạy thục mạng, bên cạnh cô còn có thêm một Quốc Thành tái nhợt gương mặt. Quốc Thành vốn ít vận động mạnh, chạy quãng đường dài như này chính là quá sức với cậu ta, chưa kể tên thủ lĩnh béo ục ịch kia không hiểu có sức mạnh gì, với thân thể như vậy mà vẫn có thể bám sát ba người bọn họ nãy giờ, trong đầu cậu chính là sự bội phục hướng tới hắn.
"T-Tôi thậm chí còn giả mèo.... Để.... Để cầu cứu cậu.... cậu mau quay lại... đánh hắn đi... hộc hộc .... Tôi không chạy nổi nữa rồi!" Quốc Thành nhớ về chiếc giường êm ấm, bắt đầu hình thành hoang tưởng, trên môi nở nụ cười nhợt nhạt.
"Mèo???" Tư Duệ nhớ đến tiếng ồn lúc trốn ra khỏi tiểu phủ kia, tức khắc nhăn nhó nhìn Quốc Thành: "Cậu bị ngu sao? Tôi bảo cậu nếu có người tới chỗ tôi thì ra ám hiệu bằng tiếng chó mà???"
"Tôi... không hề ngu.... Hộc hộc... Đúng là cậu... bảo... bảo thế... hộc hộc... nhưng tên đó... là tiến về phía tôi.... Hoàn toàn... hộc hộc... ngược lại... Đối lập với chó là mèo.... Hộc hộc... tôi không ngu.... Chỉ là tôi đánh giá quá cao cậu.... hộc hộc... tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi... và sẽ tới cứu tôi...!" Quốc Thành bước chân chậm dần chậm dần.
"HẢ??? Có loại lý lẽ như vậy nữa sao???" Tư Duệ muốn phát điên, gì mà chó đối lập mèo!? Hoàn cảnh đó còn phải suy luận việc đấy nữa thì tôi thà cắn lưỡi chết còn hơn!!!
"Không... ổn.... hộc hộc... tôi chết đây... chết đây....!" Quốc Thành một câu như vậy khuỵ gối, ngã gục xuống mặt đất.
"THÀNH!!!" Tư Duệ dừng chân, quay trở lại chỗ Quốc Thành nằm. Cậu ta vẫn đang thở dốc, không thể nói được câu nào nữa. Đến đây đã là giới hạn của cậu ta.
Tên thủ lĩnh cũng không phải sức trâu bò, chạy như vậy vốn rất mệt, chẳng qua... chỉ vì tiếng gọi tình yêu mới có loại sức mạnh này. Trong mắt hắn ta thì mỹ nhân Kim Cương quốc hắn phải lòng đang bị một tên tiểu bạch kiểm bắt cóc, hắn là đang trong tư thế đi cứu mỹ nhân, lần này hoàn mỹ có nhiều khả năng sẽ được mỹ nhân để ý mà gả cho hắn.
Là nghĩ đến đây nên sức mạnh phi thường bộc phát, chạy như này, có chạy thêm một đoạn nữa nhiều khả năng vẫn trụ được.
Tư Duệ nhìn xung quanh, nơi đây cũng là một khu đất khá trống trải lại vắng vẻ. Cô quyết định đặt Bân Bân xuống, Quốc Thành đã gục như vậy, trốn tránh hoàn toàn không phải cách, và cô thì cũng đã rất mệt rồi, không còn khả năng chạy thêm.
Tư Duệ lấy tay áo quệt mồ hôi trên mặt đi, hai vạt áo cô cột lại rất gọn gàng, sẵn sàng chiến đấu với tên to xác trước mặt.
Tên thủ lĩnh liếc nhìn Bân Bân đang nằm dưới đất, thái dương nổi gân xanh, tưởng như muốn phát điên. Hắn ném ánh mắt căm thù về phía Tư Duệ, ánh mắt này dường như muốn nói: ngươi để nàng nằm dưới đất bẩn như vậy? Ta gϊếŧ ngươi! Hắn rút đao sau lưng, nhanh chóng tiến về phía Tư Duệ.
Tư Duệ chưa bao giờ cho rằng đối phương là một đối thủ ngang sức. To béo ục ịch như vậy di chuyển rất hạn chế, bằng chứng là mỗi đường đao của hắn cô đều né tránh hết sức trơn tru. Nhưng thứ làm cô quan ngại chính là...
Bốp
Một quyền rất đau từ tay Tư Duệ tác động vào bụng hắn. Nếu là người bình thường có lẽ đã gục, nhưng tên này quá to béo lại có chút săn chắc của cơ nên hoàn toàn không hề hấn.
Đây cũng là lý do cô nói, không thể một lúc xử lý hết sáu kẻ như này. Đánh mà đối phương không đau, chính là tự chui đầu vào chỗ chết.
"Ngươi di chuyển như con bọ vậy! Ngứa mắt! Đánh thì như gãi ngứa, đúng là tiểu bạch kiểm!"
Tên thủ lĩnh quăng một lời khinh thường sau khi nhận cú đấm yếu ớt của Tư Duệ.
Tư Duệ nghe đến đây thì giật giật khoé miệng. Chê bai cô cái gì cũng đều có thể, nhưng với chuyện đánh đấm chính là sỉ nhục Đội trưởng Lâm ác quỷ.
"Này! Họ Trư kia!" Tư Duệ lạnh tanh buông một câu, sau đó cũng nới lỏng hai chân, xoay xoay tấm cổ.
"T-Trư? Ta???" Tên thủ lĩnh có ngu ngốc cũng có thể biết đối phương đang mắng chửi hắn là đồ con lợn, thù mới hận cũ, nhất định không thể tha cho tên tiểu bạch kiểm kia.
"Ngươi sẽ là người đầu tiên được diện kiến Triệt quyền đạo cấp bậc thầy ở thời đại này!"
Tư Duệ thay đổi ánh mắt. Sáng và sắc – chính là đôi mắt của thú săn mồi. Tên thủ lĩnh kia vào sinh ra tử không ít lần, mùi nguy hiểm đương nhiên nhạy bén. Hắn đối với Tư Duệ trước mặt đột nhiên đổ một trận mồ hôi lạnh, vô thức mà bước lùi lại một bước về phía sau.
"Cố mà trụ được đến cước thứ tư của ta đấy!"
"K-Khoan....!"
Tư Duệ dứt câu tức khắc lao tới, không để cho đối phương kịp thời vào thế chuẩn bị.
"Đánh hay quá!" Minh Viễn cùng Tuyết Y đồng thanh.
Uyển Dư kinh ngạc hơn hết thảy, thứ võ công này chưa từng được Tư Duệ thể hiện ở đợt tuyển chọn thị vệ, đây cũng là lần đầu tiên mà nàng được nhìn thấy.
Chỉ ba cước, tên to lớn kia thực sự đã gục. Thậm chí ba cước này vô cùng nhanh, triệt để đánh vào các điểm có thể coi là điểm yếu của cơ thể con người – những điểm rất dễ gây đột ngột ngất đi.
Tinh tế, nhanh nhẹn, mạnh mẽ - đây là tất cả những gì có thể đánh giá qua màn đối đầu này của Tư Duệ với kẻ thù to lớn kia.
"Lâm thị vệ mới nói gì? Triệt quyền đạo sao? Lần đầu ta nghe được loại võ công như vậy!" Tuyết Y hướng Uyển Dư, là muốn hỏi: Tỷ có biết về Triệt quyền đạo không? Mà thấy vẻ mặt bất ngờ của Uyển Dư thì cũng không hỏi thêm nữa, chắc chắn là cũng không biết...
"Võ công của Lâm thị vệ không giống chúng ta, loại bỏ uyển chuyển dẻo dai, nó rất dứt khoát! Nó dường như cũng không gây nội thương dù rằng nó thực sự rất mạnh...." Minh Viễn tóm cằm trầm ngâm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Đi Về Phía Chân Trời
3. Trùng Sinh Để Gặp Người
4. Trói Em Mãi Không Buông
=====================================
"Chúng ta luyện nội công, nàng về cơ bản chỉ hướng tới ngoại công!" Uyển Dư nói rõ ý hơn. Hoá ra là không có chút nội công nào... bảo sao không thể dùng khinh công...
"Ừ. Là lần đầu ta gặp kẻ có nội công tầm thường mà mỗi cước hay quyền đều có thể mạnh mẽ đến thế. Nhưng với người không tu dưỡng nội công, nếu gây chuyện với những người có nội công thâm hậu, hậu quả sẽ rất đáng lo ngại!" Minh Viễn trong lòng dâng lên một nỗi lo vô hình.
Uyển Dư đương nhiên hiểu, nàng gật đầu: "Ta sẽ luôn để mắt đến nàng. Hai người cũng nên để mắt đến người của mình!" Uyển Dư nở nụ cười thâm sâu hướng Minh Viễn và Tuyết Y.
Hai mỹ nhân kia đồng thời đỏ mặt, nhưng cũng không phản đối một câu này của Uyển Dư.
Giang hồ hiểm trở, đây không còn là chốn Hoa Thanh nữa, Tam-tài-đại-phú gây chuyện ở Kim Cương quốc, nếu cứ dây dưa ung dung ở đây ắt hẳn mạng không thể giữ.
"Cướp người ở kỹ viện, còn đánh người ta. Ba bọn hắn tốt nhất nên khẩn trương rời khỏi đây trước khi bị tay chân của Hán Vương Kỳ truy tìm." Tuyết Y bất ngờ lên tiếng.
"Bọn hắn không chạy đâu, người cũng biết mà Công chúa!" Minh Viễn nói một lời như vậy, trong lòng vừa vui cũng lại vừa mang muộn phiền trách cứ: ba tên ngốc!
"Nếu ba người đó mà cứ vậy chạy trốn, ắt hẳn chúng ta cũng không phải lòng họ!" Uyển Dư nở nụ cười dịu dàng, hướng Tư Duệ đang ra sức dùng dây thừng trói tên thủ lĩnh kia lại. Ta biết ngươi sẽ ở lại đây mặc kệ hiểm nguy. Nếu không tìm ra được tung tích của ta, tuyệt đối sẽ không rời khỏi, đúng không Lâm Tư Duệ!?