Bây giờ tôi biết mật khẩu mở máy tính, thì tôi có thể dựa vào đó để mở WeChat và QQ của cậu ấy.
Tôi ôm suy nghĩ đó mở QQ ra, sau đó tìm QQ của Bí Ẩn, rồi lục lại được mật khẩu máy tính mà cậu ấy đã gửi cho tôi khi trước.
Tôi thử dùng điện thoại đăng nhập vào QQ của Bí Ẩn, kết quả là… thành công một cách dễ dàng.
Thông tin QQ đều được đồng bộ trên Cloud, vậy nên tôi có thể kiểm tra lịch sử trò chuyện trong nháy mắt.
Nhưng cậu ấy không đăng ký hội viên, lịch sử trò chuyện chỉ được lưu giữ trong vòng một tháng mà thôi, nhưng như thế cũng đủ rồi.
Sau khi đọc lịch sử trò chuyện, tôi không khỏi cảm thán, Bí Ẩn không hổ là Bí Ẩn.
Đối tượng trò chuyện trên QQ chẳng có mấy người, cậu ấy cũng không nói chuyện trong nhóm lớp, đừng nói là manh mối, ngay cả một ít thông tin riêng tư cũng chẳng tìm được.
Tôi biết, đối với cậu ấy, QQ không quan trọng.
Cho nên tôi định tập trung vào WeChat, một ứng dụng có tính bảo mật cao hơn.
Tôi đăng nhập vào WeChat theo cách cũ.
Kết quả… Lại thành công!
Sau khi đăng nhập thành công còn phải xác minh danh tính.
Ở đây có ba lựa chọn.
“Quét mã QR để xác minh.”
“Nhờ bạn bè hỗ trợ xác minh”
Và “Xác minh bằng tin nhắn”.
Hiển nhiên, cách thứ nhất và cách thứ ba không ổn lắm, chỉ có cách thứ hai là tốt nhất.
Hai cậu bạn trong phòng cũng là bạn bè trên WeChat của Bí Ẩn, thế nên tôi có thể thực hiện cách thứ hai dễ như trở bàn tay.
Tôi mượn điện thoại di động của bọn họ rồi hoàn thành các bước xác minh. Trước khi trả lại cho hai người kia, tôi đã xóa toàn bộ lịch sử hỗ trợ.
Sau khi thực hiện một loạt quy trình, tôi đăng nhập vào WeChat của Bí Ẩn thành công.
Ứng dụng WeChat khác hoàn toàn với QQ, lịch sử trò chuyện không được lưu trữ trong Cloud mà chỉ lưu lại trong điện thoại ban đầu của người dùng.
Bởi vậy, dù tôi đã đăng nhập thành công thì trong đó cũng chẳng có cuộc trò chuyện nào.
Muốn xem lịch sử trò chuyện thì chỉ có thể dùng điện thoại di động của Bí Ẩn mà thôi.
Nhưng cảnh sát đã nói, điện thoại của Bí Ẩn đã bị cài về mặc định.
Điện thoại di động của cậu ấy cũng chẳng còn lịch sử trò chuyện.
Nhưng tôi chẳng tức giận vì điều ấy, bởi vì tôi biết rõ, ngoài điện thoại thì máy tính của cậu ấy cũng cài ứng dụng WeChat.
Những tin nhắn kia sẽ được đồng bộ với máy tính.
Máy tính của Bí Ẩn đã được ba mẹ cậu ấy mang về nhà.
Thành thật mà nói, nếu không phải khi đó tôi quá muốn biết đáp án của câu chuyện này thì có lẽ tôi đã thả tay, từ bỏ chuyện điều tra rồi đưa tấm thẻ ngân hàng kia cho ba mẹ cậu ấy, coi như giải quyết xong mọi chuyện.
Nhưng không, tôi lấy thân phận là bạn cùng lớp của Bí Ẩn để liên lạc với ba mẹ cậu ấy, sau đó nêu lý do rằng trong máy tính của Bí Ẩn còn bài tập mà tôi và cậu ấy cùng nghiên cứu, hy vọng bọn họ có thể gửi máy tính tới trường, tôi sẽ thanh toán phí giao hàng, chờ tôi dùng xong thì lại gửi trả.