Chương 7

Trên tờ giấy ấy viết: Viên gạch trên cột thông gió thứ hai ở cửa Đông trên tầng thượng. 940821.

Lần cuối cùng tôi giặt bao gối là một tháng trước, khi đó, trong bao gối chẳng có mảnh giấy này.

Tôi suy tư trong chốc lát, có lẽ trước khi Bí Ẩn tự tử, cậu ấy đã nhét mảnh giấy vào gối của tôi.

Tôi tạm không nói chuyện này cho hai người kia biết, chờ bọn họ không có trong phòng thì lục lọi bao gối của họ.

Hai tên kia không giữ vệ sinh như tôi, hai học kỳ rồi mà họ chẳng thèm giặt bao gối, khϊếp chết đi được.

Tôi lật qua lật lại vài lần thì đúng là trong đó chẳng có gì cả.

Thế nên tôi khẳng định, mảnh giấy kia được để lại cho mình.

Trên đó có viết địa chỉ, còn có cả dãy số ở phía sau.

Tôi biết dãy số kia có ý nghĩa gì, đó chính là ngày sinh của cậu ấy.

Vậy địa chỉ thì sao?

Tôi quyết định đi xem thử thế nào.

Tôi lên tầng thượng vào buổi chiều, nơi này đã bị khóa lại sau khi chuyện kia xảy ra, vì nhà trường sợ có học sinh nào đó sẽ nghĩ quẫn giống như vậy.

May mắn thay, nhà trường chưa kịp chặn cửa sổ bên cạnh lại.

Tôi trèo qua cửa sổ, sau đó tìm được vị trí được viết trong mảnh giấy.

Tôi phát hiện vị trí này chính là “điểm mù” của camera.

Khi đó Bí Ẩn dừng một lát ở điểm mù này, chẳng lẽ là giấu cái gì đó tại đây ư?

Tôi đi quanh cột thông gió một vòng rồi phát hiện có một viên gạch rất lỏng lẻo, chỉ cần rút nhẹ là đã lấy ra được rồi.

Dưới viên gạch đó là thẻ ngân hàng của Ngân hàng Nông nghiệp.

Trên tấm thẻ toàn là bùn đất, thậm chí còn bốc mùi rồi.

Tôi vội rút tấm thẻ ra rồi giấu kỹ trong tay, sau đó chạy một mạch về phòng ký túc xá.

Lúc ấy tôi chẳng biết thẻ ngân hàng có thể rửa dưới nước được không, cho nên tôi đành cạo hết đống bùn bám trên thẻ trước, sau đó dùng khăn ướt lau chùi thật tỉ mỉ.

Tôi vui mừng nhìn tấm thẻ ngân hàng cùng ngày sinh trong mảnh giấy, bởi vì mọi chuyện được xâu chuỗi với nhau rồi.

Có lẽ ngày sinh này chính là mật khẩu của thẻ ngân hàng.

Nhân lúc không có ai, tôi tới cây ATM trong trường.

Sau khi đút thẻ vào, tôi nhận ra thẻ chưa bị hỏng, vẫn có thể dùng được.

Thế là tôi nhập ngày sinh của Bí Ẩn…

Quả nhiên là mật khẩu!

Tôi nhấn vào nút “Kiểm tra số dư”… Bên trong có đến hơn 47070 Nhân Dân Tệ*...

* Hơn 165 triệu VNĐ.

Tôi chẳng biết vì sao Bí Ẩn lại có nhiều tiền đến vậy.

Thế nên tôi ra ngoài trường, đến Ngân hàng Nông nghiệp để kiểm tra lịch sử giao dịch.

Đến lúc này tôi mới phát hiện, số tiền kia được chuyển vào thẻ theo từng đợt, mỗi đợt là 5000 tệ.

Tổng cộng có mười lần chuyển. Ngoài ra, trong thẻ còn có 1300 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng.

Tôi biết tháng nào Bí Ẩn cũng phải chi 700 tệ để mua thuốc, chi phí sinh hoạt chỉ còn lại 600 tệ mà thôi.

Có thể nhận ra, Bí Ẩn luôn tiết kiệm trong việc ăn uống.