Chương 6

Trưởng ban hậu cần nói với chúng tôi: “Hiện tại các em không thể ở phòng này được, vào dọn dẹp đồ đạc rồi đến phòng trống ở tầng ba đi.”

“Vâng ạ.”

Trường ban hậu cần vừa định đi, nhưng nghĩ tới điều gì đó nên quay lại nói với chúng tôi: “Trong quá trình khám xét, cảnh sát đã tìm thấy máy sấy tóc, ấm đun nước và â* đạ* giả, â* đạ* giả có tận hai cái.”

Tôi lập tức nhìn hai người sau lưng.

Bọn họ sợ đến rụt người lại.

Tôi không cần thứ đồ chơi đó, cho nên, tôi biết rõ chúng là của ai.

Trưởng ban hậu cần cũng là người sáng suốt, ông ấy nói với tôi: “Đồ trái phép thì sẽ bị tịch thu, nhưng lần này không xử phạt các cậu. Tôi còn chuyển 8000 tệ vào thẻ ăn của các cậu, từ nay về sau, các cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa. Nếu còn nói về chuyện này thì các cậu sẽ phải trả lại số tiền kia, không những thế, trường học sẽ cho các cậu nghỉ học ngay lập tức.”

Chúng tôi chấp nhận với kết luận Bí Ẩn tự sát, cũng nhanh chóng chấp nhận điều kiện của trường học.

Sau đó, chúng tôi mang hành lý xuống tầng ba.

Trên đường đi, chúng tôi nhìn thấy ba mẹ của Bí Ẩn. Chỉ nhìn lướt qua cũng có thể đoán được họ đã lao động vất vả suốt cả đời mình, trông họ rất bình thường… là kiểu bình thường của những cô bác trung niên bình thường nhất trong khu chung cư.

Tôi thấy được nỗi tang thương khi mất người thân trên những gương mặt kham khổ ấy.

Cũng may nhà trường và cảnh sát đã bảo vệ thân phận cho chúng tôi, không để chúng tôi gặp ba mẹ của Bí Ẩn. Dĩ nhiên đây chỉ là lời khách sáo mà thôi, nguyên nhân thật sự chính là, nhà trường sợ chúng tôi sẽ nói những lời không nên nói với hai người nọ, nên họ mới không cho chúng tôi gặp nhau.

Một sinh viên mắc chứng tự kỷ, vì không thể thích ứng với môi trường đại học nên mới từ bỏ cuộc sống ngay trong phòng ký túc xá của mình.

Từ đó đến nay, đây chính là “phiên bản” được lưu hành khắp trường.

Đó cũng là phiên bản mà ai cũng hiểu, ngoại trừ tôi.

Thực tế thì, câu chuyện đó vẫn chưa kết thúc.

Phần tiếp theo của câu chuyện là một phiên bản khác chưa ai biết tới.

Có lẽ rất nhiều người sẽ hoài nghi độ chân thật của câu chuyện sau khi nghe nó.

Nhưng chỉ cần các bạn đọc một ít tin tức thì sẽ biết… chuyện khủng khϊếp trong khuôn viên đại học… nhiều cỡ nào.

Hai tuần sau khi chúng tôi dời sang tầng ba, cả đám chúng tôi vẫn chưa thể thoát khỏi ám ảnh từ chuyện kia.

Cho đến tận lúc này, chúng tôi vẫn không dám tắt đèn mỗi khi đi ngủ.

Không chỉ chúng tôi mà hơn nửa số phòng trong khu ký túc xá cũng chong đèn cả đêm.

Có người chết trong ký túc xá, lại còn treo cổ nữa chứ, ai mà không bàng hoàng cho được.



Sau khi tan học vào hôm thứ Sáu, nhân lúc trưa chẳng phải làm gì, tôi bèn về phòng lột đống bao gối ra để chuẩn bị mang đi giặt.

Nào ngờ tôi phát hiện một tờ giấy trong bao gối.