Đêm đã khuya, các sinh viên đều đã đủ.
Cậu ấy như u hồn du đãng giữa các tầng lầu.
Đèn cảm ứng tắt rồi sáng, sáng rồi lại tắt.
Có lúc cậu ấy sẽ ngồi xuống khóc thút thít, có lúc lại tìm đến cửa sổ giữa cầu thang, nhìn xuống khung cảnh phía dưới, sau đó sợ hãi rụt người về rồi lại ngồi xuống đất khóc lóc.
Trong khung ảnh trắng đen của camera, chúng tôi đứng xem từ đầu tới cuối.
Trong lòng trĩu nặng chẳng thể diễn tả bằng lời.
Hình ảnh trong camera như bức tranh sơn dầu đáng sợ được vẽ bằng chì đen.
Sau đó…
Trong camera, Bí Ẩn đi tới tầng thượng, sau vài phút ngắn ngủi thoát khỏi góc nhìn của camera, cậu ấy lại xuất hiện trong khung hình.
Lúc này đây, cậu ấy đi tới cạnh tường, leo lên lan can rồi nhìn xuống dưới.
Tôi có thể nhận ra cậu ấy muốn nhảy xuống, nhưng cũng cảm giác được cậu ấy đang sợ.
Cậu ấy đứng tại chỗ thực hiện động tác lấy đà nhảy xa, cứ vài lượt như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhảy xuống.
Có lẽ cậu ấy sợ rơi xuống thì sẽ biến thành đống thịt lẫn lộn mất thôi.
Rồi cậu ấy bỏ tay vào túi, sau đó lấy ra một bó dây ni lông, tuy hình ảnh trong camera không rõ lắm, nhưng đó hẳn là sợi dây mà cậu ấy dùng để tự tử.
Bí Ẩn như đã đưa ra quyết định, cậu ấy xoay người xuống tầng dưới, xông thẳng đến tầng năm.
Lần này, cậu ấy đi tới trước cửa phòng rồi đẩy cửa tiến vào chẳng chút do dự.
Sau đó, cậu ấy không còn ra ngoài nữa…
Hình ảnh suốt hai tiếng rút gọn chỉ còn mười lăm phút.
Nhưng mười lăm phút ngắn ngủi ấy lại đè nén cảm xúc của những người có mặt tại đây.
Sắc mặt của Hiệu trưởng khó coi nhất, ông ta than thở: “Hầy, có lẽ vẫn chưa làm tốt việc giáo dục sức khỏe về tinh thần cho các bạn. Bạn học này trù trừ hơn hai tiếng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định kết thúc cuộc đời mình.”
Tôi cũng cảm thấy chua xót: “Lúc cậu ấy quyết định tự sát, hẳn là đã tuyệt vọng lắm.”
Sau khi cảnh sát vào cuộc, sự kiện này nhanh chóng được dẹp yên. Kết luận đưa ra chính là: Người bị trầm cảm tự sát.
Nhà trường cũng bắt đầu thực hiện các công tác quan hệ xã hội.
Trong trường thì chèn ép các sinh viên thảo luận về chuyện này.
Bên ngoài thì lợi dụng sức ảnh hưởng của trường, hạn chế đưa chuyện này lên các phương tiện truyền thông.
Ba người chúng tôi viết báo cáo xong thì nghỉ học hai ngày để phối hợp điều tra với cảnh sát.
Nói là phối hợp điều tra chứ thật ra cảnh sát cũng không xem trọng chuyện này cho lắm.
Bọn họ chỉ xác nhận Bí Ẩn là người mắc bệnh trầm cảm, đồng thời điều tra các mối quan hệ của cậu ấy, nghe nói còn kiểm tra cả điện thoại di động nữa.
Có điều điện thoại di động nằm trong túi áo của cậu ấy đã bị cài đặt về mặc định, cho nên cảnh sát chẳng tra ra được manh mối hữu dụng nào thông qua nó.
Thế là họ dứt khoát kết hợp với báo cáo pháp y, kết luận đây là một vụ tự sát.