Chương 4

Thư ký Hiệu trưởng nghe xong thì giống như âm thầm đưa ra quyết định, thế rồi hai người nọ nhìn nhau gật đầu.

Thư ký khoa nói: “Bị tự kỷ nên tự sát cũng dễ hiểu.”

Thư ký Hiệu trưởng nói với chúng tôi: “Các em sẽ chuyển sang phòng khác, tạm thời không được động tới phòng này. Lát nữa cảnh sát đến đây, họ hỏi cái gì thì các em cứ trả lời như vừa nãy nhé.”

Chúng tôi biết cậu ấy bị trầm cảm thì kinh ngạc lắm, nhưng nhiều hơn là cảm giác nhẹ nhõm vì rốt cuộc cũng rửa sạch hiềm nghi.

Cơ mà, nghĩ tới nghĩ lui tôi lại thấy sợ.

Đã hơn một tiếng kể từ khi chúng tôi phát hiện x.á.c của Bí Ẩn, vậy mà cậu ấy vẫn còn treo lơ lửng trong phòng, chẳng ai nghĩ tới việc đưa cậu ấy xuống cả.

Đúng lúc này, Hiệu trưởng và Trưởng ban hậu cần cũng ra ngoài với sắc mặt không tốt lắm. Hiệu trưởng liếc nhìn thư ký: “Có phải nên báo với cảnh sát không?”

Thư ký Hiệu trưởng gật đầu: “Vâng. Chúng ta đi xem camera giám sát trước, không có vấn đề gì thì báo cho cảnh sát.”

Thú thật, tôi cảm thấy vô cùng khinh bỉ lúc nghe thấy đoạn đối thoại này.

Chẳng trách chỉ cần có người tới kiểm tra camera thì bọn họ lại nói camera bị hỏng, đang sửa chữa.

Sợ là họ đã cắt bỏ nội dung trong camera từ trước, không có gì để đưa cho người ta xem nên mới phải nói dối như vậy.

Sau đó, Hiệu trưởng, Trưởng ban hậu cần, trưởng ban bảo vệ, Thư ký Hiệu trưởng và giáo viên hướng dẫn, tổng cộng năm người đến phòng giám sát cùng chúng tôi.

Mấy vị lãnh đạo còn lại đi làm gì thì tôi chẳng biết.

Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng nội dung của camera đã để lại cho mỗi người chúng tôi ấn tượng không thể xóa nhòa…

Nơi theo dõi camera giám sát của ký túc xá nam nằm ở phòng quản lý.

Lãnh đạo để dì quản lý xem xét các đoạn camera.

Sau đó, chúng tôi thấy trên màn hình, vào lúc 2 giờ sáng, Bí Ẩn xuất hiện tại cuối hành lang.

Cậu ấy đi tới cửa phòng, mới vừa đặt tay lên trên cửa thì hình ảnh dừng lại.

Lúc đầu dì quản lý còn tưởng mình chạm nhầm nút tạm ngừng, nhưng sau đó mọi người phát hiện dòng thời gian bên phải màn hình vẫn đang chạy.

Không phải hình ảnh bị ngừng, mà là Bí Ẩn vẫn không nhúc nhích.

Thế là dì quản lý nhấn vào nút tua nhanh.

Hai phút sau, hành lang tối đen như mực, nhưng camera có chức năng quan sát ban đêm nên chúng tôi vẫn thấy rõ hành động của Bí Ẩn.

Cậu ấy vẫn đứng im như trước, khoảng năm phút sau, cậu ấy mới từ từ buông tay khỏi cửa. Tiếp đến, cậu ấy lấy điện thoại di động ra, lướt một chút rồi lại cất vào trong túi.

Cuối cùng, cậu ấy không vào phòng mà xoay người đi.

Dì quản lý điều khiển các camera theo hướng đi của Bí Ẩn.

Nhưng rồi, hình ảnh kế tiếp vô cùng quỷ dị.

Suốt khoảng thời gian từ hai đến ba giờ sáng, Bí Ẩn cứ đi qua đi lại trên hành lang của ký túc xá.

Từ tầng năm xuống tầng ba, rồi từ tầng ba xuống tầng dưới cùng.