Chương 3

Gặp người quen tới hỏi thì tôi sẽ hùng hùng hổ hổ mắng họ: “Nếu nhắc đến mấy chuyện chết chóc thì câm miệng lại ngay! Tích đức chút đi!”



Chúng tôi chạy đi tìm dì quản lý ký túc xá rồi nói với bà ấy chuyện xảy ra.

Dì quản lý nghe xong thì bị dọa sợ, tay run run trước ngực, không muốn đi theo chúng tôi mà cứ trốn Đông trốn Tây.

Đến khi thầy giáo hướng dẫn tới, bà ấy mới miễn cưỡng đi cùng chúng tôi.



Kết quả là sau khi giáo viên hướng dẫn nhìn thấy hiện trường, thầy ấy bảo chuyện này quá lớn nên gọi lãnh đạo tới, lãnh đạo nhìn hiện trường rồi lại gọi lãnh đạo lớn hơn.

Cuối cùng, Hiệu trưởng, Thư ký Hiệu trưởng và cả Thư ký của khoa cũng tới.

Hiệu trưởng hỏi chúng tôi: “Chưa nói chuyện này với người khác chứ?”

Tôi lắc đầu.

“Không có ạ, em liên lạc với giáo viên hướng dẫn đầu tiên.”

Hiệu trưởng gật đầu.

“Làm đúng rồi đấy.”

Sau đó, Hiệu trưởng cùng Trưởng ban hậu cần cùng vào phòng ngủ, còn Thư ký của khoa và Thư ký Hiệu trưởng dẫn chúng tôi ra hành lang, bắt đầu hỏi thăm.

Thư ký của khoa: “chết lúc nào?”

Tôi: “Không biết nữa ạ, hôm qua bọn em ngủ lúc mười một giờ, sáng nay thì phát hiện cậu ấy… chết rồi.”

Thư ký của khoa: “Một người lớn treo cổ bên cạnh ba em mà cả ba em đều không chú ý sao?”

Một bạn cùng phòng đáp: “Bọn em ngủ như chết, có biết gì đâu ạ.”

Thư ký của khoa: “Không phải ba đứa ghét em ấy nên gi.ế.t em ấy đấy chứ?”

Tôi nghe xong thì giận đến mức la to: “Thầy đừng có mà xúc phạm người ta! Quan hệ giữa chúng em tốt lắm!”

Thư ký Hiệu trưởng cũng nói với Thư ký khoa: “Thầy Vương, thái độ làm việc nghiêm túc một chút, sao lại tùy tiện nghi ngờ nhân phẩm của học sinh trường mình như thế?”

Sau đó, Thư ký Hiệu trưởng lại hỏi chúng tôi: “Tối qua em ấy cũng ở trong phòng ký túc xá chứ?”

Tôi đáp: “Không ạ. Tối hôm qua chúng em đi ngủ lúc mười một giờ, khi đó cậu ấy vẫn chưa về phòng. Chúng em có gọi điện thoại và gửi tin nhắn nhưng cậu ấy không trả lời. Chúng em lo sáng mai cậu ấy về sớm nên không khóa cửa.”

Nói xong, tôi đưa lịch sử cuộc gọi và tin nhắn cho Thư ký Hiệu trưởng xem.

Người nọ lấy điện thoại di động của tôi, không chỉ xem tin nhắn của ngày hôm qua mà còn xem của mấy ngày trước nữa.

Nhưng cũng chẳng có gì để kiểm tra, lịch sử tin nhắn mấy ngày trước chỉ toàn là mấy nội dung linh tinh như mang cơm, mang nước, khi về nhớ bật đèn,…

Thư ký Hiệu trưởng cảm thấy chẳng có gì quan trọng nên trả điện thoại lại cho tôi, sau đó lại hỏi: “Em ấy có tình huống đặc biệt nào không?”

Tôi đáp: “Cậu ấy không học cùng lớp với bọn em, quan hệ với bạn bè trong lớp cũng không tốt. Cậu ấy còn uống thuốc nữa, chính là loại thuốc trên bàn kia ạ.”

Thư ký khoa nghe thế thì vào phòng, chưa tới một phút đã đi ra, thầy ấy nói với Thư ký Hiệu trưởng: “Paroxetine, là thuốc trị trầm cảm, sinh viên này bị trầm cảm.”