Chương 2

Hôm đó là thứ Sáu, hơn mười một giờ khuya mà cậu ấy vẫn chưa về phòng.

Mười giờ là ký túc xá đã đóng cổng rồi, mười một giờ thì chẳng ra vào được nữa.

Chúng tôi đều cho rằng hôm nay cậu ấy lại đi dạy kèm cho người ta.

Vì là thứ Sáu nên ngày mai không có tiết học, ai cũng muốn ngủ nướng. Cho nên chúng tôi không khóa cửa, nếu Bí Ẩn quay về thì có thể tự vào phòng, tránh đánh thức đám chúng tôi.

Sau đó mọi người lên giường đi ngủ, vừa nằm xuống là đã thϊếp đi ngay. Dù sao đám con trai thích vận động như chúng tôi đều ngủ rất ngon mà.

Ngày hôm sau.

Một thành viên trong phòng buồn đi vệ sinh nên tỉnh giấc, cậu ta mơ màng bước xuống giường dựa vào cảm giác chứ chẳng buồn mở mắt, sau đó cậu ta mang dép rồi đi vào phòng vệ sinh, khi bả vai đυ.ng phải cái gì đó, cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm vì quá mệt mỏi.

Sau khi “xả lũ” xong, cậu ta quay về theo đường cũ, và lần này lại tiếp tục đυ.ng phải cái gì đó.

Cậu ta vừa mới đi vệ sinh nên đã tỉnh táo hơn một chút, thế là cậu ta mở mắt ra nhìn thứ mình vừa đυ.ng phải.

Nào ngờ vừa nhìn thì cậu ta đã sợ đến mức đυ.ng ngã chiếc ghế và tủ giày ở bên cạnh.

“A!”

Chúng tôi tỉnh giấc vì tiếng hét ấy.

“Sao vậy?”

Tôi vừa hỏi xong đã chạm mắt với Bí Ẩn đang treo người ở giữa phòng.

Khi đó, xác của cậu ấy lơ lửng trên không trung, đúng lúc hướng sang phía tôi, con ngươi trượn ngược, tròng trắng hướng thẳng sang chỗ tôi, lưỡi thè ra ngoài.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác khi ấy.

Đầu óc tôi trống rỗng, trái tim thắt chặt, cả người run rẩy, hô hấp không thông, suýt thì ngạt thở đến chết.

Chúng tôi thấy Bí Ẩn treo cổ dưới quạt trần.

Mọi người hãy tưởng tượng, chúng tôi tới đây để học, vậy mà bạn cùng phòng lại tự sát. Có lẽ cậu ấy đã lặng lẽ treo cổ trong lúc chúng tôi đang ngủ say.

Mấu chốt là cậu ấy còn chết bên cạnh chúng tôi nữa chứ.

Cảm giác không rét mà run đó, bây giờ nhớ lại vẫn khiến tôi sợ chết khϊếp.

Chúng tôi vẫn luôn suy đoán cách chết của Bí Ẩn.

Có lẽ rạng sáng hôm đó, khi chúng tôi chìm vào giấc ngủ sâu thì cậu ấy trở về phòng, tìm sợi dây rồi luồn qua chiếc móc sắt dùng để treo quạt tường, sau đó thắt nút lại…

Chúng tôi vội vàng mặc quần áo tử tế, không dám động vào hiện trường.

Tôi cùng một cậu bạn ra ngoài gọi quản lý ký túc xá, người còn lại thì chịu trách nhiệm không để đám sinh viên khác tiến vào, tiện thể gọi điện thông báo với giáo viên hướng dẫn.

Dọc đường đi, luôn có bạn học tới hỏi chúng tôi:

“Có người chết hả? Thật luôn hả?”

“Nghe nói là tr.eo c.ổ, thật hay giả vậy?”

Mặc dù bình thường tôi hay nói mấy từ linh tinh như “chết” hay “gi.ế.t chết” gì đấy, nhưng khi thật sự thấy người ch.ết, tôi cũng biết sợ chứ.

Cho nên chúng tôi giữ kín như bưng, chẳng dám mở miệng nói cái gì cả.